352-CHẾT TỰ TẠI, KHÔNG CẦN ĐỂ LẠI NHỤC THÂN
(30:23) Còn
mấy con sống phóng dật, vài hôm, năm, mười ngày, tuần lễ chạy ra gặp người này,
kia hỏi, hỏi chừng một điều, không hỏi không nhiều, như "Bữa nay, không biết
cơm nước ăn cái gì đây?”, thì cái này cũng không được. Bây giờ tới hỏi: “Không
biết Thầy lúc này có khoẻ không?”, đó cũng là cái dạng phóng dật. Không hỏi
gì hết, không hỏi ai hết, coi là mình vô tình, chứ sự thực ra mình đang phòng hộ
tai, mắt, mũi, miệng, thân, ý của mình. Chứ mình hỏi là bị phóng dật, cho nên
mình dè dặt cẩn thận. Mình bị phóng dật vì hỏi thăm đó mấy con, cho nên không hỏi.
(31:07) Thầy
làm gì mà chết mà sợ mà phải hỏi thăm. Phải không, mấy con? Mấy con nghĩ đi, Thầy
chết thì Thầy báo Thầy chết thôi: “Mấy con ngồi đây đi, bây giờ Thầy ngồi đây
Thầy tịch, rồi lát nữa mấy con ra kia đào cái lỗ chôn Thầy cho rồi”. Rồi ba bốn
người khiêng rồi để xuống, rồi lấp đất vào, có gì đâu. Thầy ngồi như thế này,
đâu cần gì đâu, hai người nắm hai cái chân này khiêng đi luôn.
Còn mấy con
ra kia đào cái lỗ bằng cái giường này, rồi để xuống, rồi bắt đầu lấp đất, có khỏe
không? Mua hàng làm chi cho tốn. Các con hiểu chưa? Ở đây, Thầy chết tự tại lắm.
Nghĩa là Thầy nói bây giờ Thầy tịch nghe. Mấy con tu được rồi, mai mốt có tịch
thì cũng làm giống như Thầy vậy thôi. Còn mình muốn sướng hơn thì đào cái lỗ sẵn,
rồi xuống ngồi dưới ấy, không cần ai khiêng. Mình ngồi ở dưới rồi, thì ở trên
người ta lấp đất xuống. Mình tịch rồi lấp đất xuống, chứ sao chứ để làm chi?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét