353-SỰ THẬT VỀ KINH SÁCH ĐẠI THỪA
Phật tử: Thưa Thầy, con hỏi một câu là
ngày xưa đức Phật có nhận lời Ma ba tuần là ba tháng sau nhập Niết bàn không ạ?
Trưởng
Lão: À, sự thật
ra kinh sách mà con biết rằng họ phải bịa. Làm sao Ma ba tuần gạt đức Phật được
mà hứa với Ma ba tuần là mình phải nhập ba tháng, không bao giờ có! Đức Phật thấy
cái duyên của mình đã giảng cho chúng sanh đủ rồi, bây giờ còn hỏi lại là thừa,
cho nên đức Phật nhập, chứ không có hứa với Ma ba tuần nào hết. Mấy ông ma mà đến
nói chuyện với tôi à, có phải không? Cho nên, con đọc kinh sách đó là mấy ông Đại
thừa viết chứ không phải ông Phật viết đâu. Ông Phật mà làm sao hứa với ma là
ba tháng nữa ta mới nhập Niết bàn, chứ bây giờ chưa nhập Niết bàn được. Ma nó
xúi ông Phật để nhập. Trời đất ơi, Ta làm chủ rồi mà ma nào xúi được, có phải
không con, con phải hiểu chứ? Rồi còn gì nữa không con, con hỏi đi?
Phật tử: Thưa Thầy, câu hỏi thứ hai là,
Thầy vẫn nói là, đức Phật sinh ra là một người bình thường ngay từ cái cõi (. .
.) và trong cuốn sách nói là đức Phật trong quá khứ là bồ tát Hộ Minh gì đấy, ở
trên cõi trời Đâu suất xuống.
Trưởng
Lão: Ờ, vậy đức
Phật từ trên cõi trời Đâu suất mà xuống, đức Phật nói 33 cõi trời là tưởng tri
chứ không phải liễu tri, tức là không có, như vậy rõ ràng là không phải đạo Phật
nói. Cho nên đức Phật chỉ là con người bình thường, cha sinh, mẹ đẻ ra. Rồi đi
ra bốn cửa thành thấy bốn cái sự đau khổ, cho nên Ngài thấy một con người nào
cũng không thoát bốn cái sự đau khổ này, cho nên Ngài mới bỏ cung vàng, điện ngọc.
Thay vì làm hoàng tử thay thế vua cha chứ gì, Ngài bỏ, Ngài đi tu. Cuối cùng
Ngài làm chủ được, Ngài mới dạy lại chúng ta. Cho nên Ngài là người bình thường
chứ không phải là một vị bồ tát nào ở trên cõi trời Đâu suất. Tại sao mà ở trên
cõi trời Đâu suất mà Ngài ra đời, Ngài tu chứng, Ngài lại nói ba mươi ba cõi trời
là tưởng tri? Như vậy là Ngài có chấp nhận cái thế giới cõi trời Đâu suất
không? Cho nên mấy ông Đại thừa này đặt ra, bây giờ chúng ta bắt chước, chết
không?
(39:16) Thật
sự ra, Phật không có bao giờ mà tin tưởng vào cái thế giới siêu hình. Cho nên nếu
có bồ tát ở trên cõi trời Đâu suất mà xuất hiện ra như vậy thì chúng ta bồ tát
không đây sao, có phải không? Không có đâu mấy con! Chúng ta là người phàm phu.
Từ cái phàm phu, chúng ta cũng cha sanh, mẹ đẻ ra cũng như biết bao nhiêu người
khác, cũng chịu đau chịu đớn, cũng khổ đau nuôi lớn tới bây giờ. Bao nhiêu sự cực
nhọc của cha mẹ, biết bao nhiêu sự đau khổ của chúng ta mới lớn lên được thế
này. May mắn chúng ta gặp được Chánh pháp của Phật, chúng ta được nghe, chúng
ta được tu, đó là may mắn. Còn có biết bao nhiêu người không may mắn, người ta
đâu có biết được Phật pháp mấy con. Rồi cái tư tưởng mà không biết Phật pháp á,
có nhiều người mấy con biết, có nhiều người lại đi vào một cái tư tưởng của một
tôn giáo khác thì làm sao mà gặp Phật pháp được? Và khi mà vào cái tư tưởng một
tôn giáo khác, người ta chấp chặt ở trên cái tôn giáo ấy, khó mà người ta trở về.
Nếu bây giờ mình theo Cao đài đi, hoặc mình theo Thiên chúa, bây giờ trở về Phật
pháp, trở về Phật giáo, thì coi như là mình là người bất trung, bởi vì họ nghĩ
theo cái kiểu thế gian mà! Bất trung có nghĩa là không có chung thuỷ, không có
trung thành với cái tôn giáo của mình. Mình là người không có trung thành, đó
là cái mà người ta nghĩ.
(40:38) Sự
thật ra, đức Phật đã theo ngoại đạo nhiều vị thầy, nhưng cuối cùng đức Phật vẫn
không giải thoát: “Bỏ!” không cần phải trung thành với ông ta, có phải đúng
không mấy con? Cho nên cuối cùng đức Phật tìm ra, tự mình tu để rồi mình hoàn
toàn giải thoát, không có một vị thầy nào dạy mình hết.
Còn đối với
Thầy hiện giờ, thì hoàn toàn là phải theo đức Phật, bởi vì Ngài là người đã vạch
ra, thì mình đâu có vạch ra cái con đường mới. Bởi vì trước Ngài chưa có người
nào vạch cả, cho nên khi mà nói trước đức Phật Thích Ca có bảy vị Phật phải
không? Sự thật không có mấy con! Nếu có thì sao mà Tứ diệu đế không có, phải
không? Tới đức Phật Thích Ca mới có bài thuyết pháp đầu tiên cho năm anh em Kiều
Trần Như, đó là bài Tứ diệu đế, bốn chân lý, có đúng không? Nếu mà có bảy vị Phật
thì phải có bốn chân lý đó rồi, thì ông Phật Thích Ca chỉ là học trò thôi.
Còn Thầy bây
giờ ra đời, thì Thầy đã có bốn chân lý rồi, có phải không? Cho nên Thầy chỉ là
đệ tử của đức Phật mà thôi, chứ Thầy có hơn được đâu? Thầy có phải là chế ra
tám cái diệu đế đâu? Thầy có bốn diệu đế à, thì như vậy là Thầy lập lại của ông
Phật Thích Ca chứ không phải là cái mới, mấy con hiểu chưa? Cho nên những cái
điều mà chúng ta đọc trong kinh sách chúng ta thấy đây là mấy ông tổ khôn khéo
lắm, họ đặt ra chứ sự thật ra không có. Đức Phật đã phá dỡ thế giới siêu hình,
thì làm gì có thế giới cõi trời mà gọi là đức Phật từ đó mà ra đời. Cho nên
không có, hoàn toàn không có.
(42:12) Cho
nên vì vậy, xét qua những cái lời của đức Phật trong kinh Nguyên thuỷ, thì
chúng ta thấy đức Phật chỉ là một con người bình thường, cũng cha sanh, mẹ đẻ.
Người ta hay ca ngợi một vị Phật, một vị giáo chủ: nào là đức Phật sinh ra đi
trên bảy hoa sen… Trời ơi hoa sen mọc kỳ vậy, đất khô đây mà mọc, sen phải mọc
dưới nước chứ, các con thấy không? Cho nên cái đản sanh mà các con thấy cái
hình ảnh của đức Phật không? Họ tưởng tượng ra họ vẽ, họ tưởng tượng ra bằng bồ
tát này, bồ tát kia với mục đích giáo chủ. Nhưng một sự thật, Thầy thấy con người
là con người. Thầy cũng là con người, Thầy có phải là bồ tát ở đâu, hoặc là Thầy
là một vị thánh thần nào đâu mới là tu chứng đâu?
Nhưng mà Thầy
cũng làm chủ được sanh, già, bệnh, chết. Thứ nhất là ông Phật. Cũng vậy thôi, tức
là ông Phật cũng như Thầy. Qua kinh nghiệm bản thân Thầy thì Thầy thấy ông Phật
cũng như Thầy, cũng là con người, nhưng mà tu đúng là làm chủ được, thì Thầy
làm chủ được. Thầy cũng thấy cha mẹ của mình sinh mình ra, cũng như bao nhiêu
người khác, thì Thầy nghĩ rằng mấy con cũng cha mẹ sinh ra y như Thầy, thì chắc
chắn mấy con cũng tu được như Thầy, không có người nào mà không được. Đó mấy
con thấy chưa? Cho nên vì vậy mà với cái kinh sách mà thêu dệt huyền thoại một
đấng tu hành thì Thầy không bao giờ Thầy tin điều đó. Đây là cách đây, chừng
khi mà Thầy tịch rồi, chừng một trăm năm sau người sẽ thêu dệt về Thầy: “À, cái
ông đó đó, ông ở trên cái cõi nào đó ông ra đây á!” có không mấy con? Các
con còn hỏi gì nữa không?
Phật tử: Thưa Thầy, cái ý câu nói của đức
Phật là, “Ta là ta nói lại những lời đức Phật quá khứ nói, là những lời
đức Phật ta sẽ nói,” vậy có đúng không? Con hỏi, nếu mà người bình thường
phàm phu như chúng con, thông thường cũng phải tu một kiếp, mà mới bắt đầu tu
đã thấy thành đức thánh quả ví dụ như Thầy, đức Phật, hay là như Thầy, đức Phật
ở đây tu nhiều kiếp, (. . .)
(44:11) Trưởng
Lão: Thầy thấy, Thầy có gieo duyên, chứ Thầy không có tu nhiều kiếp,
Thầy tu nhiều kiếp thì đã thành Phật lâu rồi, chứ đâu còn kiếp này? Chỉ có Thầy
có gieo duyên, cũng như bây giờ mấy con đến nghe Thầy, đó là cái duyên mấy con
đã gieo đó. Và bây giờ, nội trong kiếp này mấy con quyết tâm tu mà về sắp xếp
gia đình hết, bắt đầu lên đây xin cái thất để trong kiếp này chứng đạo. Còn mấy
con thấy còn lung tung đủ thứ chuyện thì thôi từ từ, thì cái này là mấy con
gieo duyên thôi. Nhưng mà kiếp sau mấy con tái sanh lên, thì ngay đó mấy con
chưa có lập gia đình, chưa gì hết. Bởi vì khi bây giờ mấy con lập gia đình rồi
này kia là mấy con mới biết Phật pháp, cho nên bây giờ mấy con mới gieo duyên
mà thôi, phải không?
(44:49) Vì
vậy mà những cái duyên của gia đình, mấy con thấy rất khó, mình muốn tu mà chồng
không cho đi là đâu có dễ. Đối với Thầy, lên đây mà chồng không cho thì Thầy
không cho ở tu, Thầy bảo mấy con về sắp xếp đàng hoàng thì Thầy mới cho, chứ
không vô đây không có được. Vô đây rồi nó kêu công an đến đây làm động Thầy, có
phải không, mấy con thấy không?
Cho nên vì vậy,
khi mấy con sắp xếp, mà chồng con đồng ý cho vợ con mình đi tu, thì Thầy chấp
nhận cho tu liền, không bỏ người nào hết! Nhưng mà không cho là không được, bởi
vì mình là phải là người có đạo đức, không thể bỏ chồng con đi khi nó chưa đồng
ý. Cho nên mình phải sống có trách nhiệm, bổn phận của mình, mình phải thuyết
phục nó chứ không thể mình đi ngang, mình bỏ ngang như vậy được. Mặc dù là pháp
luật của Nhà nước người ta cho mình tự do tín ngưỡng, không ai mà bắt buộc mình
theo tôn giáo và cũng không ai không cho mình tu tập. Pháp luật của Nhà nước hẳn
hoi đó mấy con, tự do tín ngưỡng mà! Mấy con muốn tu, chồng cấm mà không được
đâu, đó là cái quyền tự do của mấy con. Nhưng cái trách nhiệm, bổn phận, đạo đức
gia đình của mấy con có, nên mấy con không thể. Khi mà đã có chồng con rồi thì
mình không thể đi ngang như vậy được, mặc dù pháp luật Nhà nước bảo vệ mấy con
hết. Mấy con đến đây tu, không ai được phá cái tu viện này đâu, pháp luật nó bảo
vệ. Nhưng mà có cái điều kiện là mấy con thiếu trách nhiệm, bổn phận, phải thuyết
phục chồng con của mình, như vậy nó mới đúng cái nghĩa đạo đức của nó, phải
không?
(46:14) Cho
nên, đối với Thầy, thì lấy đạo đức làm đầu chứ không phải lấy pháp luật. Pháp
luật nó sẵn sàng nó bảo vệ mình, nhưng chúng ta đừng dựa trong pháp luật mà nó
lại trở thành khô khan. Bởi vì Thầy đứng trong góc độ đạo đức “sống không
làm khổ mình, khổ người”, tại sao chúng ta đi tu mà làm khổ cho gia đình
chúng ta, cho những người thân chúng ta? Thì không nên!
Cho nên
chúng ta phải thuyết phục cho vui vẻ, mình đặt ra nhiều câu hỏi mình hỏi. Bây
giờ ví dụ mấy con có chồng hoặc có vợ không cho đi tu, thì mấy con hỏi: “Bây
giờ lỡ anh/em đau bệnh thì anh/em có thay thế bệnh giùm anh/em được không?”
Hoặc là, “Vợ có thay thế đau bệnh cho mình được không? Nếu trả lời không được
thì làm ơn cho đi tu. Còn trả lời được, tức là đau bệnh thế được, thì tôi ở
nhà. Mà đau bệnh thế không được, thì cho tôi đi tu đặng tôi làm chủ cái sự sống
chết đau khổ chứ? Bây giờ đau bệnh mà cứ nằm đó rên la thì bây giờ có thương đi
nữa, thì có chịu đau được những cái sự đau đớn trên cái thân tôi được đâu? Cho
nên phải cho tôi đi tu đi! Tôi đi tu làm chủ, chứ đâu phải tôi đi tu đến đó, vô
đó để tôi quét sân chùa, hoặc là tôi quét chùa, hoặc là tôi cúng bái, tụng kinh
này kia… làm chú tiểu ở trong đó đâu? Mà đây là tôi nỗ lực để làm chủ được sự
sống chết của tôi, thì bây giờ phải chấp nhận cho chứ làm sao mà không cho?”
Mình thuyết phục bằng những cái điều kiện mà trả lời không được là người ta sẽ
cho mình đi. Đó là cái cách mình thuyết phục, chứ đừng có đi ngang, mấy con! Đừng
có đi ngang, mình nhiều cái điều kiện thuyết phục lắm! Thuyết phục đúng pháp để
rồi mình thực hiện con đường tu tập của mình.
(47:58) Vậy
thì trong cái sự tu tập của đạo Phật nó thực tế, nó giúp chúng ta giải thoát từng
cái sự sống của chúng ta, từng cái bộ phận, từng cái phần chứ không thể một lúc
mà mấy con làm chủ bốn sự đau khổ một lượt.
Đầu tiên thì
mấy con còn sống trong gia đình, còn cha mẹ, còn chồng con, còn vợ con, thì mấy
con tu tập để giữ tâm bất động, luôn luôn lúc nào cũng vui vẻ. Chứ không phải bất
động mà mặt trầm dằm thế này thì không được, làm như giận hờn thì không có được.
Nên vui vẻ! Bây giờ vợ con nói gì thì nói, không cãi cọ trở lại, không rầy la
nhưng vẫn vui vẻ, nhưng không làm theo ác pháp mấy con, nghĩa là chúng ta không
bị cuốn trong ác pháp.
(48:42) Bây
giờ, thí dụ mấy con biết Phật pháp rồi thì mấy con sẽ ăn chay, vợ con gắp bỏ thịt,
cá gì đi nữa thì không ăn là không ăn. Rồi mấy con mới hỏi, “Mỗi một con vật
nó chết để làm thực phẩm ăn, nó đau khổ lắm! Khi mà anh không hiểu thì anh mới
ăn nó được, mà khi hiểu rồi thì nỡ lòng nào ăn nó được? Vậy thì em chưa hiểu
thì em cứ ăn, chừng nào hiểu rồi thì thôi.” Đó là cách thức mình khuyên, “Còn
bây giờ anh hiểu thì đừng có ép, đừng có ép ăn, anh thấy quá đau khổ. Mình
lấy dao mình cắt cái ngón tay của mình thôi mà mình thấy còn đau, huống hồ là
mình đập đầu nó, mình giết nó, rồi mình cắt ra, mình kho rồi thì mình ăn mình
vui sướng được sao?” Một con người có lương tâm, có đạo đức thì không
nỡ tâm nhìn thấy cái sự sống chết của loài vật khác để làm thực phẩm để nuôi
thân sống của mình. Cho nên nhất định từ khi biết Phật pháp, nhất định không ăn
thịt chúng sanh nữa, thịt heo, thị bò cũng không ăn nữa. Có gì hỏi con?
KIẾN GIẢI KINH SÁCH LÀM LỆCH ĐƯỜNG TU
(44:49) Hôm
nay thì mấy con đến đây, thứ nhất là nghe Thầy nói tâm bất động, đó là cái chắc
chắn là người nào cũng biết rõ. Bây giờ vầy còn giữ thì mấy con biết pháp Như
Lý Tác Ý rồi. Rồi pháp phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý mấy con thì mấy
con sống độc cư, Thầy đã dạy rất rõ ràng, chỉ còn mấy con biết mà tu tập mà
thôi. Thì lúc bấy giờ mấy con phải biết sắp xếp như thế nào để tập luyện để cho
mình đạt được những kết quả tốt đó. Chứ còn nghe Thầy hoài thì cũng vui chơi vậy
thôi chứ nó cũng không ích lợi gì. Và cuối cùng có một ngày nào đó Thầy sẽ ẩn
bóng, tức là Thầy sẽ tập trung hết sức của mình để làm việc và cuối cùng Thầy sẽ
ra đi, để lại những tài liệu, những sách vở, những người tu được.
Và hôm nay
thì mấy con thấy rằng Thầy đang đào tạo một số người tu chứng đạo, do đó khi mà
Thầy đi thì chắc chắn là phải có người chứng đạo. Bởi vì Thầy nghĩ rằng nếu mà
không có người mà tu làm chủ sanh, già, bệnh, chết như Thầy, thì một ngày Thầy
mất đi rồi thì kinh nghiệm đó nó không còn có nữa. Rồi người ta cũng dựa theo
sách vở rồi người ta kiến giải ra, cũng như kinh sách Đại Thừa bây giờ người ta
kiến giải ra thành ra lệch hết mấy con. Cho nên vì vậy mà Thầy nghĩ rằng chỉ để
lại một người tu chứng là quý hơn để lại những cái kho sách, không còn ai làm lạc
nó được, không còn ai gạt chúng ta được nữa. Bởi vì cái người đó qua kinh nghiệm
người ta sẽ dạy lại kinh nghiệm làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Nó thực tế. Cho
nên cái người tu chứng truyền thừa nối tiếp nhau là hay nhất.
(46:28) Chứ
Thầy mất đi rồi mà không có người truyền thừa nối tiếp nhau thì thế gian này
không bao giờ người ta để y như vậy đâu, mà người ta kiến giải ra, người ra làm
lệch con đường tu tập mất đi. Như chúng ta thấy 2553 năm tới năm chúng ta là
năm mươi ba năm, từ đức Phật cho đến bây giờ là 2553 năm, mà Thầy mới dựng lại
cái nền đạo đức đó và kinh nghiệm tu làm chủ được bốn sự sanh, già, bệnh, chết
như đức Phật ngày xưa. Còn cái khoảng thời gian từ đó đến giờ mấy con nhìn lại
có cái bộ sách nào dạy đạo đức nhân bản chưa? Chưa. Nếu có thì phải có chứ sao.
Nhưng bây giờ đâu còn, đâu có cái người nào viết bộ sách từ đông cho đến sang
tây chúng ta thấy rất rõ.
Bây giờ tất
cả những Phật giáo mà truyền sang qua Việt Nam, do từ người Trung Quốc truyền
sang qua chúng ta, từ Tịnh Độ cũng bên Trung Quốc truyền sang, từ Thiền tông
cũng bên Trung Quốc truyền sang. Việt Nam chúng ta chỉ học lại của người Trung
Quốc, chứ Việt Nam chúng ta chẳng có thiền định gì cả, chỉ học lại của người
Trung Quốc. Rồi về kinh sách mà Nguyên Thuỷ thì chúng ta được truyền thừa từ
Sóc Trăng, từ miền nam của chúng ta do ở bên nước Campuchia, Thái Lan truyền
qua. Thì chúng ta truyền qua thì nó cũng nằm trong cái dạng kiến giải của đất
nước này mà thôi, chứ nó cũng chưa phải là tin… (. . .). Cho nên từ cái bộ
kinh mà Hoà thượng Minh Châu dịch từ cái tạng kinh Pali mà ra thì chúng ta mới
thấy có cái ánh sáng của những lời đức Phật dạy thật sự. Chúng ta đối chiếu lại
những kinh sách này thì chúng ta thấy hoàn toàn là những kinh sách này sai,
không đúng ở trong những cái lời của đức Phật dạy. Như đức Phật nói không có
cõi Trời thì trong đó xây dựng có cõi Trời, cõi Thiên Đàng, mà cõi Cực Lạc nữa
thì mấy con thấy như vậy có đúng không?
(48:28) Trong
khi đức Phật dạy ly dục, ly ác pháp thì trong đó dạy chúng ta ức chế ý thức.
Thì như vậy rõ ràng là đi ngược lại. Mà đức Phật dạy không có linh hồn, thì
không có cầu cúng, không cầu siêu cầu an, phải tự cứu mình. Đức Phật dạy: “Các
con tự thắp đuốc lên mà đi”, thế mà bây giờ chúng ta cầu à? Cầu chư Phật
gia hộ, thì như vây là rõ ràng chúng ta có tự thắp đuốc lên đi không? Đó là những
cái sai trong kinh sách quá nhiều, làm lệch con đường của Đạo Phật. Cho nên
chúng ta so sánh lại, chúng ta thấy đúng là chúng ta đang theo ngoại đạo. Tại
sao mà chúng ta lại có sự cầu cúng, cầu an cầu siêu như thế nào? Thì chúng ta
xét qua thì chúng ta thấy cái tinh thần của người Trung Quốc họ dựa vào cái sự
cúng bái của Nho giáo, cho nên họ mới chịu ảnh hưởng của tinh thần của Nho giáo
đó mà biến Phật giáo thành cúng bái. Rồi truyền sang qua Việt Nam thì Việt Nam
chúng ta chấp nhận cho nên nó mới có pháp môn Tịnh Độ. Và người Trung Quốc họ
chịu ảnh hưởng của Lão Tử, Trang Tử cho nên họ có giữ cái tâm vô vi của họ, tức
là cái ý thức không có khởi niệm, cho nên mới đẻ ra phái Thiền tông mà Hoà thượng
Thanh Từ đã dạy: “Biết vọng liền buông”. Nghĩa là khi có niệm khởi
trong tâm của chúng ta thì buông liền, đừng có để niệm ít cho đến khi không niệm,
trong khi đức Phật dạy chúng ta ly dục, ly ác pháp chứ không dạy chúng ta không
niệm, mà đức Phật còn nhắc chúng ta trong kinh Pháp Cú: “Ý làm chủ, ý tạo
tác, ý dẫn đầu các pháp”, tức là chúng ta phải dùng cái ý đó mà trở thành
cái pháp Như Lý Tác Ý, chứ đâu mà làm thinh. Có phải không mấy con thấy. Cho
nên tất cả những kinh sách đó nó đều ảnh hưởng của Trung Quốc, của người ta.
Thiền Trúc
Lâm Yên Tử vẫn mang danh hiệu là thiền Việt Nam nhưng sự thật nó đâu phải là
thiền Việt Nam, cũng của Trung Quốc. Cho nên Thiền Trúc Lâm Yên Tử cũng vẫn còn
sám hối mà, sám hối là hình thức của Tịnh Độ tông. Còn đọc lại cái Thiền Trúc
Lâm Yên Tử đâu có cái gì mới mẻ ngoài Thiền Đông Độ đâu. Mấy con thấy tất cả những
cái thiền của người Trung Hoa truyền sang qua chúng ta thì chúng ta lặp lại y
chang không có cái gì mới mẻ, cho nên Thiền Trúc Lâm biết kết hợp giữa Tịnh Độ,
biết sám hối, rồi biết giữ tâm bất động của mình, tức là giữ cái tâm không vọng
tưởng, ức chế ý thức của chúng ta, chứ không phải giữ tâm bất động như Thầy đã
giảng bằng pháp Như Lý Tác Ý.
(51:21) Đó
thì mấy con đến đây, mấy con nghe được như vậy, rõ ràng. Tới hôm nay mà chúng
ta thấy từ khi mà Tịnh Độ tông, Thiền tông của Trung Hoa truyền sang qua Việt
Nam mà dân tộc Việt Nam chúng ta biến thành Thiền Trúc Lâm Yên Tử. Nhìn lại các
thầy, quý thiền sư có người nào làm chủ sanh, già, bệnh, chết không? Không.
Hoàn toàn không. Bệnh đau còn đi nhà thương mà làm sao. Thậm chí như những vị
thiền sư mà ở trong các cái chùa to, cái thiền viện lớn mà bệnh vẫn đi nhà
thương, thì mấy con thấy như vậy là rõ ràng là không làm chủ bệnh. Mà Đạo Phật
đã xác định rất rõ: “Làm chủ sanh, già, bệnh, chết”, nó rất rõ mấy
con.
Vậy thì
chúng ta làm chủ cái đời sống của chúng ta như thế nào? Không ăn uống phi thời,
còn các thiền viện ăn uống phi thời, có phải không mấy con? Các chùa ăn uống
phi thời, ăn ngày ba bữa. Bây giờ Phật tử cúng đồ nhiều quá ăn không hết phải
ráng ăn, để bỏ thiu, đó là cái sai mấy con. Bây giờ có bao nhiêu đi nữa chúng
ta cũng vẫn ăn được. Cái hạnh mà, cái hạnh của người ăn như vậy. Cho nên cái
người ngồi thiền người ta đâu cần ăn uống đâu, ăn phải nhai nuốt như nãy giờ Thầy
nói, cực chứ đâu phải sung sướng đâu. Tại mấy con thấy ăn nó ngon nó ngọt, bởi
dục. Trong miệng lưỡi của mấy con có cái dục, cho nên vì vậy mà ăn cục đường ngọt,
ăn trái ớt cay quá. Mấy con thấy cái khổ cái đau gì ở trong cái miệng lưỡi của
mấy con có đủ trong đó. Cho nên nó là cái dục. Vậy thì chúng ta biết ngồi ăn mà
nhai nuốt cực lắm mấy con. Cho nên ngồi chơi suốt ngày mà tâm bất động thật là
hạnh phúc vô cùng, không thèm ăn không thèm uống gì hết, đó là giải thoát mấy
con. Còn muốn ăn muốn uống tức là chưa giải thoát.
Cho nên người
tu mà đến khi mấy con ngày này qua ngày khác mà không thấy đói, thấy khát, thấy
thèm ăn, thấy muốn cái gì hết, mặc dù là người ta để bánh trái đầy hết, nhưng
không thấy thèm gì hết là người giải thoát. Mà thấy bánh trái quá nhiều, muốn
ăn cái này muốn ăn cái kia là biết là mình còn dục, chưa hết, phải tu nữa mấy
con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét