49-NHỚ ĐẾN LÀ TƯỞNG THỨC
Câu hỏi của
Nhật Lý
Đọc lại bài
Kinh Đáng Được Ăn: “Này các Tỳ kheo, những Sa Môn hay Bà la môn nào có nhớ
đến các đời sống ở các kiếp trước, tất cả họ đều nhớ đến năm thủ uẩn hay nhớ đến
một trong những thủ uẩn”. Như vậy, bài kinh này đức Phật đã dạy chúng ta về
quán tưởng để tu tập năm thủ uẩn để thấy rõ năm thủ uẩn vô thường, khổ, vô ngã
mà không tham đắm và không dính mắc.
Ở đây con hỏi:
Tưởng biết rõ màu sắc xanh, vàng, đỏ, trắng, v.v.. và thức rõ biết vị chua,
cay, mặn, ngọt, đắng, v.v.. như vậy có đúng không?
Như đoạn
kinh trên Thầy đã trích ra để xác minh đức Phật dạy chúng ta đang quán tưởng,
nghĩa là chúng ta đang dùng tưởng thức để tư duy.
Nếu có một vật
trước mắt dùng để quan sát thì đó là ý thức quan sát, còn ở đây đức Phật dạy nhớ
lại quá khứ, vậy nhớ lại quá khứ một sắc tướng, hình ảnh, màu sắc, âm thanh,
mùi vị, cảm giác lạc, khổ, bất lạc, bất khổ, v.v.. đó không phải là tưởng thức
quán sát sao? Tưởng thức quán sát câu hữu với nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý thức.
Bởi mầu sắc
chúng ta nhận được xanh, vàng, đỏ, trắng, đen, hồng, cam, v.v.. đều do tưởng của
chúng ta đặt ra để ý thức chúng ta tiếp nhận xanh, vàng, đỏ, trắng, đen, hồng,
cam, v.v..
Ví dụ: mầu đỏ
là do tưởng của chúng ta tưởng mầu đỏ rồi từ đó ý thức chúng ta nhận thấy màu đỏ,
nếu trước kia tưởng của chúng ta tưởng mầu đỏ là mầu xanh thì bấy giờ ý thức của
chúng ta cũng cho nó màu xanh. Do đó, đức Phật dạy: “Tưởng chỉ là sự nhận
rõ các màu sắc”. Đúng vậy chỉ có tưởng mới nhận ra mầu sắc. Hôm nay tất cả
những mầu sắc đều do tưởng nhận rõ các mầu sắc.
“Và này
các tỳ kheo, thế nào gọi là thức? Rõ biết bằng tưởng câu hữu với vị thức đắng,
cay, ngọt, mặn, v.v..”.
Bởi, bài
kinh này đức Phật dạy quán về thân ngũ uẩn ở quá khứ, chứ không phải quán thân
ngũ uẩn ở hiện tại nên phải dùng tưởng câu hữu với lục thức thì mới đúng nghĩa
của bài kinh. Ở đây do dịch giả dịch không đúng nghĩa vì dịch giả không phải là
hành giả hoặc về sau những nhà học giả kết tập kinh sách thiếu kinh nghiệm tu
hành nên dùng chữ không chính xác, khiến cho người đời sau đọc khó hiểu, chỉ có
những bậc có kinh nghiệm trên đường tu tập mới xác định được nghĩa lý này.
Cho nên, mầu
sắc do tưởng nhận ra đức Phật đã xác định rất đúng và thức nhận biết ra mùi vị
cay, đắng, ngọt, bùi, chua chát, mặn, lạt, v.v.. thì không còn chỗ nào là sai cả.
(Trích
sách Đường về xứ Phật – Tập 10, NXB Tôn Giáo – 2011, trang 102-104)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét