270- PHẢI LUÔN LUÔN TÁC Ý ĐỂ LUYỆN NỘI LỰC VÀ GIỮ Ý THỨC KHÔNG BỊ THỤ
ĐỘNG
(52:25) Trưởng
lão: Bây giờ thì Tâm Như con hỏi Thầy cái vấn đề tu tập như thế nào?
Phật tử
Tâm Như: …không
nghe rõ
Trưởng
lão: Thầy trả lời
cái câu thứ nhất, bởi vì khi mà con ngồi yên lặng, không có cái niệm nó khởi ra
nữa. Thì như đức Phật nói: nếu mình tu như vậy đó, là mình bị thụ động. Tức là ở
trong cái bài kinh mà Phật dạy đó, nghĩa là trong kinh Tăng Chi đó, người ta nếu
một khi mình ngồi mà cái tâm yên lặng, nó không có niệm nào mà khởi ra hết, mà
mình không có tác ý là mình bị thụ động rồi. Nó thụ động tức là nó yên lặng, nó
mất cái sự làm chủ của mình rồi. Nghĩa là con biết là bây giờ nó cứ ngồi đây nó
biết hơi thở ra, hơi thở vô, hay hoặc ngồi đây biết mình không có niệm gì hết,
thấy nó yên lặng vậy. Nhưng mà nó rơi vào trạng thái thụ động. Trong kinh Phật
xác định bài kinh đó… (không nghe rõ) 53:46.
Cho nên mình
phải tác ý ra để mình giữ được cái ý thức của mình, hoàn toàn nó không bị mất.
Nó mất cái ý thức rồi, lúc bấy giờ nó mất ý thức nó bị thụ động. Cho nên nó phải
dẫn pháp tác ý ra, nó không bị thụ động. Mà con tác ý hoài thì nó bị trạo cử,
nó bị động.
Cho nên vì vậy
đó, như qua nay Thầy nói: 5 hay 10 hơi thở mình mới thỉnh thoảng tác ý thôi.
Nhưng mà mình tác ý ra thì mình thấy như nó mất cái sự yên lặng của mình chứ
gì? Thì con thấy sao nó mất, cho nên vì vậy mà con thấy thà là mình để ngồi nó
yên lặng, nó không niệm thì nghe nó an lạc quá, nó hơn là cái mình tác ý ra nó
bị động. Nhưng mà đức Phật nói lúc bây giờ như vậy là cái tâm mình nó thụ động
rồi, nó không có chủ động nữa. Nó bị cái trạng thái bệnh đó nó thụ động, cho
nên tác ý.
Cái bài kinh
hay lắm con! Thầy giải thích cái bài kinh đó hay lắm. Cho nên đọc được cái bài
kinh của Phật dạy, chứ đúng là ông Phật ông có cái tâm lý ông nắm hết những cái
sự tu tập mà ông dạy. Trong những cái bộ kinh Thầy thấy như: bộ kinh Trường Bộ
nè, Trung Bộ nè, rồi Tăng Chi, Tương Ưng nè. Bốn cái bộ kinh thật sự nó đủ cái
bài bản ở trong đó để mà chúng ta biết được cái tâm bệnh của chúng ta, tu Phật
dính cái chỗ nào là ông Phật có nói hết.
Cho nên nó
hay lắm, cho nên vì vậy mà Thầy nói: khi mà con tu vậy đó là con bị thụ động rồi,
mà con cứ ngồi vậy là thụ động, con ngồi thụ động vậy chứ khi mà con xả ra bình
thường thì con dễ bị động đó. Nó không có thụ động luôn vầy, mà nó thụ động
luôn là kể như là con như là thằng Vũ vậy, đi ngang cái tấm gương, thấy mình mà
tưởng là bóng dáng ai đó, nó không phân biệt. Đó nó thụ động đến cái mức độ vậy,
gọi là thụ động đó con, nó không chủ động tức là nó không phân biệt nữa rồi. Đó
nó nguy hiểm, sao con hiểu chỗ đó chưa? Nên ông Phật ông không cho mình cái ở
trong đó, mà sự thật…(không nghe rõ)…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét