271- PHÂN BIỆT Ý THỨC VÀ TƯỞNG THỨC
(1:13:04) Phật
tử: Bạch Thầy, con muốn hỏi trạng thái của ý thức hoạt động và trạng thái của
tưởng thức hoạt động. Hai cái trạng thái nó khác nhau như thế nào?
Trưởng
lão: Khác nhau chứ
con. Đâu có giống nhau. Cái trạng thái của ý thức là có đối tượng trước mặt.
Còn trạng thái của tưởng thức là không có đối tượng. Con hiểu chỗ đó không?
(1:13:20) Nghĩa
là không có vật trước mặt mà con lại nghĩ đến vật đó là tưởng nó hoạt động. Còn
có cái vật này trước mặt, con thấy có cái máy này trước mặt con thấy rõ ràng
cái máy này, cái này nó tròn, cái này nó sao, con thấy. Còn giờ không có con
cũng thấy nó tròn nó méo ở trong đó thì đó là con bị tưởng.
Phật tử: Theo như Thầy nói, mình đang đi
kinh hành, mình cứ mãi đi là cũng rơi vào tưởng là như thế nào ạ?
Trưởng
lão: Nó cũng sẽ vô
tưởng bởi vì Thầy nói cứ tác ý ra. Cái ý thức của mình tác ý ra nó mới hết. Còn
mình cứ để mình giữ…
Phật tử: Biết môi trường mình đang đi, chẳng
hạn như cái nền sân nó thế nào, nhà như thế nào?
Trưởng
lão: Phải rồi. Nó là
ý thức
Phật tử: Dạ, đó là ý thức còn mình quên đi.
Chân mình cứ bước, không biết được cái điều đó thì đó là tưởng thức.
Trưởng
lão: Con đi hả
con? Con có đi với nó không con? Vậy hả con? Có lấy áo mưa theo không con? Ờ!
(1:14:16) Trưởng
lão: Đó thì Thầy nói như vậy. Con thấy, bởi vì cái ý thức với cái tưởng thức,
chúng ta thấy dễ lắm, nếu mà chúng ta ngồi mà yên lặng như vậy mà quên tác ý là
bị tưởng rồi, tưởng nó xen vô rồi. Cũng biết đó chứ mà tưởng mà không hay.
Phật tử: Tức là cái thân làm việc theo cái
tưởng hoạt động. Ý thức không hoạt động nữa thì nó không có biết được con kiến
hay cái gì nó ở dưới chân mình nữa.
Trưởng
lão: Nghĩa là cái ý
thức của mình, đi mình thấy con kiến biết liền, đó là ý thức. Mà đi mà không biết
con kiến, thì nó thành tưởng thức. Bởi vậy Thầy nói ý thức là phải có cái vật ở
trước mặt của mình. Có cái đối tượng trước mặt là ý thức. Mà nó không có cái vật
trước mặt của mình thì nó không phải là ý thức. Bây giờ hơi thở mình có thấy được
đâu, mình có nghe được hơi thở đâu mà bây giờ nó ngồi nó cũng biết hơi thở thì
rõ ràng nó là bị tưởng. Cho nên vì vậy tu hơi thở người ta phải nhắc: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Nhắc là
ý thức. Còn nếu không nhắc là bị tưởng . Phải không?
Phật tử: Không nhắc là tưởng. Câu tác ý của
mình là đối tượng của ý thức
Trưởng
lão: Đối tượng của ý
thức. Còn cái kia nó đâu có đối tượng được bởi hơi thở đâu có thấy. Nó chỉ có
cái rung động của cái thân.
Phật tử: Sợ cái tĩnh lặng. Mà tĩnh lặng
không có đối tượng để ý thức hoạt động.
(1:15:28) Trưởng
lão: Bởi vậy cái người không hiểu không có kinh nghiệm tu rồi cứ dạy chúng
ta tu. Tưởng mà không biết. Trời ơi! Tới chừng mà Thầy biết được, Thầy nói đúng
là thiên hạ tu sai rồi. Ai cũng tu sai hết, không có người nào tu đúng hết. Còn
bây giờ mình nói mình đúng thì người ta nói mình thằng điên, ai cũng tu vậy hết,
có mình mình không giống ai hết thì người ta nói mình điên chứ sao. Cho nên nó
khổ cái nỗi như vậy, Thầy sửa không biết bao nhiêu năm mà Thầy ở đây, Thầy sửa
chúng không, mà họ cứ cãi Thầy, họ bỏ Thầy họ đi bởi vì Thầy là thằng điên. Nói
không có giống ai hết. Còn họ mới giống người này, giống người kia. Thì nó mới…(Thầy
cười)
Phật tử: Thưa hỏi. Mai con có được gặp Thầy
không?
(1:16:28) Trưởng
lão: Cứ hễ có cái gì trục trặc cứ xin cô Út ra gặp Thầy. Còn không có trục
trặc thì cứ phải tập. Nó không biết cái gì thì mình phải hỏi, còn nó có những cái
gì nó, nó không đúng thì phải hỏi mới biết được. Chứ không có gì.
Đó cho nên
hôm nay, Thầy nói các con thấy, mình làm sao mình phân biệt được tưởng thức và
cái ý thức. Mà Thầy nói, các con nhận xét nó dễ quá mà. Mà vốn cái mục đích của
Thầy muốn phân biệt cho các con thấy Thiền Định của Phật nó ở trong cái Thiền Định
của Phật, là Thiền Định của ý thức chứ không phải Thiền Định của tưởng thức.
Các con hiểu
không khi đức Phật theo ngoại đạo thì tu, nó nhằm ở trong cái Thiền Định của tưởng
thức cho nên nó nhập từ Không Vô Biên Xứ cho đến Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ. Đó
là Thiền Định của tưởng. Cho nên đức Phật đã bỏ cái này rồi.
Thế mà đi trở
lại Tứ Thiền thì đức Phật đã thực hiện Tam Minh để làm chủ rồi. Mà bây giờ các
Tổ lại xách cái định này vô trong này nói của Phật. Chứ Thầy nói trong Kinh Phật,
bài Kinh nào nó cũng có ba cái Tứ Không này hết. Thầy nói thiệt là, sao mà người
ta ngu quá vậy? Ông Phật ông đã quăng ra rồi bây giờ lại xách vô đây rồi nói
ông Phật nói.
Bây giờ cho
nên vì vậy nó rối ren. Có một số tu sĩ, họ rối ở chỗ cái thiền Hữu Sắc với thiền
Vô Sắc, con thấy không? Họ rối dữ lắm, họ không biết tại sao kinh cũng có cái
bài kinh này nói Tứ Thiền thôi mà không nói Tứ Không, mà có những bài kinh thì
nói Tứ Không. Họ không biết sao. Mà không ngờ là các Tổ đút vô, đưa vô chứ
trong kinh điển của Phật hoàn toàn Phật quét ra hết. Phật không chấp nhận cái
ngoại đạo. Cái đó là không đúng rồi, nó không giải thoát rồi.
Thế mà bây
giờ mình đọc những bài kinh trong đó đức Phật đã xác định mình tu không có thấy
nó chứng được, đức Phật bỏ rồi mà giờ lại đút vô. Mà may có những bài kinh mà đức
Phật bỏ ra đó. Bây giờ còn chúng ta mới biết được. Chứ còn nếu mà không có bài
kinh đó, Thầy biết nói sao giờ đây.
(1:18:10) Ông
Phật ông nói không chấp nhận. Ông đâu có nói bỏ cái đó đâu. Mà tại sao Thầy bỏ.
Còn bây giờ có những bài kinh đức Phật bỏ mà nói họ còn không nghe, huống hồ là
nếu mà không có những bài kinh đó thì làm sao Thầy nói. Khó cái lòng, mình thấy
mình hiểu biết, mà nói người ta không nghe. Nói thật sự như vậy, mình muốn dẫn
dắt họ đi đúng để cho họ được giải thoát. Họ không biết ơn mà họ còn oán giận.
Phật tử: Thầy dạy cho con biết về chữ Chánh
Niệm?
(1:18:40) Trưởng
lão: Chánh Niệm- thì con thấy rằng cái Chánh Niệm- thì là cái niệm thiện chứ
không phải là niệm ác, phải không? Bởi vì Chánh Niệm là niệm thiện vì vậy mà
luôn mình ở trong Chánh Niệm. Bởi vậy Tỉnh Giác thì Chánh Niệm. Thì luôn luôn
á, người Tàu thì họ phải lật ngược lại câu này. Họ nói Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Thay vì Chánh Niệm nó mới tỉnh giác chứ gì? Không phải. Tại người Tàu, thực sự
người Việt của mình thì Tỉnh Giác rồi mới Chánh Niệm. Mình có tỉnh mình mới được
ở trong Chánh Niệm chứ mình mê thì mình làm sao mình ở trong Chánh Niệm được.
Mà Chánh Niệm
tức là niệm thiện không thể niệm tà được. Bởi vì Tà Niệm rồi Chánh Niệm, phải
không? Nếu mình ở trong Tà Niệm thì niệm ác nó khổ mình, khổ người. Phải xác định
được cái Niệm mà làm khổ mình, khổ người, nó là tà niệm. Mà cái niệm mà không
làm khổ mình, khổ người nó là Chánh Niệm.
Cũng như bây
giờ Thầy, ví dụ như Thầy nói một cái điều mà người ta vui, người ta không có khổ
thì đó là Chánh Niệm. Mà Thầy nói một điều là người ta buồn thì cái này là Tà
Niệm. Cho nên Thầy viết sách, Thầy nói cái đúng nhưng mà Thầy không cho người
ta phổ biến ra là tại vì phổ biến ra cái người ta đang ở trong cái sai, người
ta đau khổ. Người ta đang ở trong chùa đẹp, người ta đau khổ, người ta không ở
được trong chùa đẹp. Người ta ăn ngày ba bữa, bây giờ nói ra người ta ăn một bữa
người ta thấy khổ quá. Cho nên Thầy không muốn làm khổ ai hết.
Cho nên vì vậy,
mặc dù là Chánh Pháp vẫn còn không muốn làm khổ người ta huống hồ là Tà Pháp.
Cho nên cái nói của Thầy, Thầy biết lúc nào phải nói, mà lúc nào không nói. Đó
là cái Chánh Niệm. Còn nếu là tà niệm, mình nói được, mình nói bừa ra cho người
ta khổ mặc người ta. Thì cái điều đó không được.
Cho nên bây
giờ ví dụ như Minh Điền, con xin Thầy để đưa những bài kinh này lên đài truyền
hình, đài phát thanh phải không? Nhưng mà Thầy thấy giai đoạn này không được,
làm khổ thiên hạ. Đã là Chánh pháp mà còn làm khổ thiên hạ, nhất định chưa được
lúc. Bởi vì cái thời điểm đó chưa được, người ta còn đắm chìm ở trên đó rồi thì
từ từ mình sẽ đưa một cái nền đạo đức.
Từ cái nền đạo
đức, nó khẽ đi, người ta bớt đi. Bây giờ người ta bớt khổ nhiều là nhờ cái đạo
đức rồi. Bắt đầu mình đưa cái này ra thì người ta bừng sáng, người ta xả bỏ,
người ta không có khổ. Chứ không người ta khổ, người ta gây ác nữa. Người ta khổ,
nghe những lời Thầy nói rồi, bắt đầu ăn cũng không dám ăn. Bởi vì mình ăn phi
thời, Phật tử thấy không cúng dường. Người ta ở chùa tốt cũng bị rồi, do đó
không lẽ giờ đập phá mấy cái chùa tốt này được sao? Cho nên vì vậy bây giờ mình
phải xúm nhau lại, mình phải diệt ông đó cho ông đừng có nói nữa.
Thì tức là bắt
buộc họ phải nghĩ ra cái điều ác, làm cho họ rơi vào cái ác pháp. Nếu mà mình
không nói ra thì họ đâu có nghĩ giết người. Mà tại vì mình nói ra người ta mới
nghĩ giết người đó để cho người ta yên ổn người ta sống. Do đó tạo cho người ta
tội ác. Còn bây giờ đưa sách Đạo Đức ra lần lượt người ta thấm nhuần được đạo đức
rồi thì lúc đó Thầy đưa ra người ta thấy phải, người ta không có khởi ra cái niệm
ác, người ta xả ra.
Thì cái đó
là chuyện cái của một cái người như, Thầy tu Thầy phải làm cái điều lợi ích cho
xã hội chứ Thầy đâu có ghét mấy ông thầy Đại thừa. Nếu mà Thầy ghét thì Thầy
bung ra Thầy nói tùm lum để cho mấy ông ấy khổ chơi. Còn cái này Thầy đâu có
ghét cho nên Thầy phải làm sao cho có lợi ích. Các con hiểu chưa? Cái lòng
thương Thầy đối với cái người nào, bây giờ họ nói Thầy gì Thầy vẫn thương họ. Bởi
vì đối với Thầy, nó là thiện pháp rồi cho nên lúc nào lòng từ cũng phải thương
họ, làm sao giúp cho họ thoát ra khỏi nỗi khổ. Mặc dù Thầy nói rát cả cổ nhưng
Thầy vẫn nói.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét