272- NHIỆT TÂM NHƯNG TU SAI CÁCH DỄ HÓA ĐIÊN KHÙNG
(00:00) Trưởng
lão: Bây giờ Thầy xin nhắc lại, vì trường hợp ở trong Tu viện
của chúng ta có những cái sự việc nó xảy ra là thầy Thiện Thuận,
trong khi tu hành Thầy cũng hết sức năng nổ tu hành, thầy không phải là
cái người mà tu chơi, thầy cũng quyết đem hết cái sức của mình để làm
chủ sanh tử, để chấm dứt cái đời sống thế gian đau khổ này.
Cho nên khi
về đây, được Thầy chỉ dạy pháp hướng, thầy rất mừng là thầy đã
thấy có hiệu quả. Thầy điều khiển hướng tâm tới đâu thì có kết quả
tới đó, thầy bảo nó ngưng là nó ngưng, thầy bảo nó như thế nào nó
nghe như thế nấy.
Cho nên, qua
những cái lần trình bày với Thầy thì Thầy thấy thầy là một người
nhiệt tâm tu hành. Tuy rằng không được ở gần Thầy nhưng dù xa Thầy,
chỉ có một lần học hạ ở đây, biết Thầy, rồi từ đó về mà nỗ lực
tự tu tập lấy. Cho nên cái nhiệt tâm tu hành như vậy mà được gặp cái
pháp hướng thì chắc chắn là phải có sự hiệu quả của nó rồi.
Nhưng vì
thời gian rất là bề bộn, công việc rất là nhiều, cho nên Thầy không
kiểm tra thầy được chặt chẽ, cho nên một đêm đó thầy có sự kiện xảy
ra.
Bây giờ,
xin thầy Thiện Thuận trình bày cái sự việc đó để cho quý thầy rút
tỉa kinh nghiệm trên cái bước đường tu tập của mình, để tránh khỏi
những cái hậu quả không hay cho bước đường tu.
Vì thân, tâm
chúng ta là một cái bộ máy rất quý, nếu lỡ cái bộ máy đó hư hoại
thì khó mà sửa lắm. Một cái máy móc nào trong cái hiện tại này thì
cũng có thể sửa chữa được, nhưng về cái phần máy con người, nếu mà
về hệ thần kinh thì chắc chắn là rất là khó. Nếu mà nặng thì kể
như là chúng ta bị suốt đời tàn tật, trở thành người điên khùng, không
thể nào cứu chữa được.
Mà hầu
hết trong đất nước của chúng ta hiện giờ, có nhiều người tu sai, bị
nhưng vẫn âm thầm chịu đựng trong đau khổ của mọi gia đình, của những
người thân của họ. Biết con mình tu sai nhưng bây giờ nó điên thì họ
cũng chẳng biết đổ thừa ai được hết!
Nhưng trách
nhiệm đó là của ai? Thầy xin báo rằng: Trách nhiệm đó là của những
người tu hành chưa tới, chỉ lấy Phật pháp hoặc lấy những cái điều sai
lệch mà tự nghĩ ra để dạy người, để đưa người ta đi đến chỗ chết, đau
khổ như vậy.
Đó là, cái
lỗi đó là lỗi của những bậc tà sư ngoại đạo không am hiểu được Phật
Pháp, không am hiểu được pháp của mình, chỉ tưởng tượng ra qua kiến
giải mà tạo nên những con người dở chết, dở sống.
Kế đó là
những người đó đã tạo ra con đường đi để cho bao nhiêu người mất cả
thời gian, bỏ vợ, bỏ con rồi đời chẳng ra đời, đạo chẳng ra đạo,
điên chẳng ra điên, khùng chẳng ra khùng; ở ương ương, gàn gàn, đụng đâu
cũng bài bác, đụng đâu cũng xích bác người ta, đó là một cái tai
họa rất lớn cho đạo Phật hiện giờ.
Chúng ta
chẳng biết làm sao, chỉ còn biết âm thầm thương xót cho những kẻ vô phần,
bạc phước, quyết đi tu mà tìm sai con đường, lạc nẻo!
Đến đây, Thầy
xin nhường lời lại cho thầy Thiện Thuận.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét