371- 1) XẢ SẮC TƯỞNG
(05:22) 1.
Sắc tưởng
Sắc tưởng
thì như là hào quang, hình ảnh Phật và các hình ảnh Tổ, cũng như là các cảnh giới
núi non, rừng rú hay hoặc là hang động, chúng ta ở đây chúng ta ngồi thiền mà
chúng ta thấy hiện ra những cảnh giới đó.
Hoặc là thấy
cảnh cõi trời Đâu Suất, hoặc là thấy cảnh Cực Lạc, hoặc là thấy Đức Phật Di Đà,
hoặc là thấy hào quang ánh sáng, hoặc thấy hoa sen... tất cả những cái sắc tướng
đó đó, trong khi chúng ta ngồi đây mà chúng ta thấy được những cái hình ảnh đó
thì đó gọi là sắc tưởng.
“Sắc
tưởng là hình ảnh của ảo giác thể hiện ra, không phải là Chánh Pháp, phải đi
đi, đừng ở trong ta, đừng ngự trị trong khi ta đang luyện tập tu thiền!”
Đó là cái
câu pháp hướng thứ nhất để chúng ta đuổi cái sắc tưởng ra khỏi cái nơi mà chúng
ta tu tập. Nhưng khi mà chúng ta đuổi nó đi như vậy đó thì chúng ta phải hướng
tâm:
“Sáu
cái thức phải bám chặt vào tụ điểm, ôm chặt hơi thở, không được tách lìa ra,
không được theo sắc tướng đó!”
Đó thì mình
phải hướng tâm nhắc nó. Mặc dù là nhắc sắc tưởng phải đuổi đi, mà cũng phải nhắc
tâm mình, sáu thức phải bám chặt tụ điểm, ôm chặt chứ không khéo sáu thức của
mình nó sẽ duyên theo cái sắc tưởng mà nó cho đó là đúng rồi chừng đó chúng ta
sẽ lạc vào tà thiền chớ không có chánh đạo được.
Cũng vì thế
mà hầu hết số người mà tu thiền định gặp những cái nơi này, gặp cái sắc tưởng
này họ cho đó là cảnh giới mà họ đã đạt được, rồi họ sẽ rơi vào cái cảnh giới
ma chớ không phải là nhập được Tam Thiền.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét