Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2024

374- 4) XẢ VỊ TƯỞNG

 

374- 4) XẢ VỊ TƯỞNG

(18:58) 4. Vị tưởng là do một vị ngon ngọt xuất hiện nơi vị căn của chúng ta. Đây là một loại ảo giác tà pháp, không phải chánh pháp, ta hãy xa lìa, không nên lưu ý nó.

Có nhiều người nói tui ngồi thiền, bắt đầu sao tui ra nước miếng mà tui nuốt vào nghe nó ngọt, mà nó ngon như là cam lồ vậy, có lẽ là hôm nay tu nó sanh ra cam lồ rồi, nuốt ba cái thứ này vô chắc có lẽ là trường thọ, cho nên ráng mà nuốt nước miếng. Nuốt riết cho nên cái bụng chang bang ra, mà cuối cùng thì nó chẳng phải là cam lồ gì hết mà ba cái vị tưởng nó xuất hiện.

Cho nên, cái vị này ngồi riết, ngồi riết rồi nuốt ba cái nước miếng dơ bẩn đó đầy bụng của mình, tưởng là ngon, nhưng mà cuối cùng thì bị cái ma vị tưởng này nó đã gạt lớp.

Cho nên, cuối thì cũng có nhiều người về đây nói với Thầy, sau cái thời gian mà con ngồi con tụng kinh Pháp Hoa, sao lại có lúc nước miếng ở trong con, con nuốt sao nghe nó ngọt quá chừng, như vậy là trong kinh Pháp Hoa nói là cam lồ đã xuất hiện rồi. 

Người mà tụng kinh Pháp Hoa đến cái mức mà cái nước miếng ngọt, đó là cái người đó sắp sửa được sanh về cái cõi trời hay hoặc là cái cõi Phật nào đó chớ không phải là còn thường nữa. Đó là những cái vị mà người ta đã tụng kinh Pháp Hoa mà người ta đã có những cái kết quả đó.

Còn gặp Thầy, cái loại này là cái loại ma, nó gạt người ta chứ chưa có thật sự là được sanh lên cõi nào hết. Cho nên, cuối cùng thì những cái vị này khi mà bỏ thân họ, Thầy thấy dường như là họ cũng quá đau khổ, không có cái sự giải thoát nào, cũng không có sự làm chủ nào cho cái sự tưởng tượng của họ như vậy.

Cho nên, ở đây chúng ta phải dùng cái câu pháp hướng này để mà trị cái vị tưởng:

“Vị tưởng là một ảo giác sanh ra ngon ngọt nơi lưỡi khiến cho chúng ta thích thú, ưa mến, khiến cho ta mất thiền định, vì thế vị tưởng hãy đi đi! Tâm ta không được lưu ý đến nó nữa, hãy bám chặt tụ điểm và hơi thở, không được lơ lỏng theo vị tưởng!”

Đó là chúng ta phải ra lệnh và cấm sáu thức của chúng ta phải bám cho chặt, không có được rời, không có được theo cái chỗ đó nữa. Mặc dù bây giờ nước miếng chúng ta đang tiết ra cái mùi ngon ngọt như thế nào, chúng ta cũng chẳng lưu ý đến nó nữa. 

Đó là cái phần mà chúng ta diệt cái vị tưởng, cái phần thứ tư.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...