392- CON NGƯỜI TỪ ĐÂU SINH RA? CÓ PHẢI CÓ MỘT CÁI LINH HỒN NƠI ĐÂU ĐẾN
ĐÂY KHÔNG?
(58:15) Trưởng
lão: Bởi vì với cái đôi mắt của đức Phật khi đã chứng đạo, đức Phật đã
thấy: Con người từ đâu sinh ra và chết đi về đâu? Mà hầu hết các tôn giáo đều tự
đặt câu hỏi đó ra, rồi đi tìm cái đó, để truy ra coi: Con người từ đâu sinh ra?
Có phải có một cái linh hồn nơi đâu đến đây không?
Đức Phật thì
quá đơn giản, Ngài đã thấy: Con người không có linh hồn, không có từ đâu sinh
ra, nó chỉ từ trong môi trường sống. Ở đâu có môi trường sống thì ở đó có muôn
loài vật sinh ra. Cho nên không có nghĩa là con người ở cõi nào đến đây được,
mà chính con người ở trong môi trường sống của hành tinh này mà xuất hiện.
Đức Phật thấy,
biết rất rõ, cho nên Ngài mới đưa ra có năm loại sanh.
Loại thứ nhất:
Là thấp sanh, nơi ẩm ướt mà sanh ra. Một đống rác chúng ta ủ ẩm thì một thời
gian đống rác mục vừa đủ để có thực phẩm cho loài động vật đó ăn, thì tức là
chúng ta lật đống rác ra, chúng ta thấy những con vật ở dưới đó rất nhiều, có
phải đúng là loài thấp sinh không? Loài sinh nơi ẩm thấp không? Đúng, đức Phật
nói không sai.
Rồi kế đó
thì cái loài mà sanh kế đó là loài noãn sanh, sanh bằng trứng. Cái loài chim,
loài thú mà sinh trứng ra đời trước, không phải chỉ có loài chim mới sanh trứng
mà còn có những loài rắn, rồi thằn lằn, kỳ đà, tắc kè hoặc là những loài bốn
chân vẫn sinh trứng.
Rồi đến cái
loài sinh thai như loài người, có những cái loài vật cũng sanh thai.
Rồi đến các
loài hóa sanh.
Cho nên nó
có bốn cái sự sanh. Vậy con người từ đâu sinh ra, chết đi về đâu? Rõ ràng là từ
môi trường sống sinh ra chứ không có gì hết, và cái chết cũng đi trở về môi trường
sống. Tại sao? Tại vì trong môi trường sống này nó có: Đất, nước, gió, lửa. Cho
nên nó đủ các chất này nó hợp thì nó thành loài vật, mà nó tan thì nó trở về đất,
nước, gió, lửa của nó.
(01:00:26) Cho
nên một người chết chúng ta khi chôn 10 năm, 20 năm sau chúng ta đào cái mộ lên
thì thân xác của chúng ta trở thành đất, không còn gì cả hết mấy con, thậm chí
như xương của chúng ta cũng không còn, nó cũng thành đất hết, nó làm cho đất lại
màu mỡ thêm, nó làm cho đất lại thêm một chất màu mỡ thêm. Cho nên một loài vật
mà chết đi, nơi đất đó nó có màu mỡ, nó làm cho sung mãn thêm cho sự tốt của miếng
đất. Cho nên nó làm thêm sự sống ở đó. Vì vậy mà chúng ta thấy khi mà con vật
chết sau thời gian chết nó thành đất cát, thì nơi đó cỏ mọc rất xanh, rất tốt,
nó làm thành một chất phân, có phải đó là môi trường sống không? Nó tạo cho một
cái duyên khác để cho một cái loài vật khác sống trở nên thành tốt không?
Cho nên
chúng ta biết rõ ràng là đức Phật đã xác định đúng là từ môi trường sống. Nhưng
mà môi trường sống nó có minh không mấy con? Nó đâu có minh được, nó là vô
minh, nó đâu biết thiện, biết ác đâu. Một cơn gió thổi qua, một cơn bão thổi
qua nó có biết là thổi qua là tai hại, giết hại con người, con vật không; giết
hại nhà cửa, nó làm tàn phá nhà cửa, cây cỏ không? Nó không biết đâu, nó vô
minh lắm, nhưng mà nó hành, nó vẫn hành, nó gió, nó bão, nó vẫn hành nhưng nó
không biết thiện ác đâu. Nhưng mà chúng ta đưa tay đánh người, chúng ta biết
thiện ác chứ. Chúng ta mắng người chúng ta biết chứ, cơn gió nó không biết đâu.
Vì vậy chỉ có con người mới giải thoát mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét