394- BIỂU HIỆN KHI RƠI VÀO CHỖ VÔ PHÂN BIỆT LÀ TU SAI
(10:58) Phật
tử Anh Vũ: Có một thời gian trước đó, con nhớ là con thiền nhiều đó,
thì có mức độ đó là con không nhớ con là ai nữa, con không nhớ con là đàn ông
hay đàn bà nữa. Có một lần đi đến nhà vệ sinh công cộng đó, thì có bên nam và
bên nữ riêng, thì con phải ráng nhớ lại xem coi là con là nam hay nữ. Rồi có lần
con đi qua tấm kiếng đó, thì con thấy có một người trong đó, thì con thấy hơi
quen quen. Nhưng mà khi mà nhìn kỹ lại thì mới thấy đó là mình, thì biểu hiện
như vậy là tốt hay xấu Thầy?
Trưởng
lão: Biểu hiện
đó là biểu hiện xấu đó con, tại vì trong khi đó cái ý thức của con nó không
phân biệt nữa rồi, con tu cũng dữ lắm đó, mới được tới chỗ đó đó, nó vô phân biệt
đó, cái đó là cái biểu hiện xấu đó con. Bởi vì đối với đạo Phật đó, thì khi
mình sống hoàn toàn mình dùng cái trí tuệ của mình, mình biết phân biệt rất rõ
thiện với ác để mình sống trong thiện pháp. Còn ngay cả mình, mình không biết nữa
rồi thì thôi rồi rồi, kiểu đó là cái hiện tượng xấu.
Phật tử
Anh Vũ: Vậy là
tưởng hay là?
Trưởng
lão: Tưởng đó
con, bị tưởng rồi, con bị sắc tưởng. Đến đỗi mà cái ý thức của con nó không hoạt
động, nó không phân biệt nữa, gọi là vô tâm đó. Con tu đến cái chỗ vô tâm, cho
nên đó là cái điểm sai đó. Nếu mà con đi tới chút nữa thì con hết biết rồi, thì
lúc bây giờ những cái hành động mà con làm con vô phân biệt, người ta sẽ thấy
con là khùng. Tại sao? Thầy ví dụ như bây giờ: con không có mặc quần áo mà con
đi, mà con cũng nghĩ rằng mình mặc quần áo thôi, thì người ta nói thằng điên rồi
còn gì. Con hiểu chỗ đó không?
Đó là nó sai
rồi, nó vô phân biệt. Nhưng mà trong lúc con rất tỉnh táo chứ không phải là con
điên khùng gì hết, ai nhắc thì con biết liền. Nhưng mà không ai nhắc thì con
không nhớ nữa, nó hết nhớ, nó vô phân biệt rồi. Coi như mình tu riết mà lẫn lộn
đó.
Cho nên ngày
xưa có một cái vị Hòa thượng ở chùa Phước Hậu, ngài tu đến cái độ mà khi mà
ngài lội qua sông vậy đó, thì đi với chú thị giả. Thì lúc bấy giờ lội qua sông
thì ngài mới thay y áo ra, ngài mới lội qua. Thì cái vị thị giả mới ôm quần áo
mới lội qua. Rồi khi mà lội qua tới bờ thì Hòa thượng đi luôn, quên mặc quần
áo, quên, không có phân biệt. Cái chú thị giả mới lội lên sau, mới chạy kêu:
Hòa thượng, Hòa thượng! Quên mặc quần áo, thì Hòa thượng mới nhớ đứng lại.
Rồi ai đến
mà dự trai đồ đó, thì Hòa thượng thường hay có những cái bài mà Bát tiện hoặc
là có bài thuyết giảng vậy đó. Thì ngồi Hòa thượng không có nhớ, hoàn toàn
không có nhớ gì hết. Có người lại nhắc Hòa thượng, Hòa thượng nói lời Bát tiện
nữa đi! Rồi ông mới nhớ ra ông nói, còn không ông không biết.
Đó, vì vậy
mà người ta tưởng là Hòa tượng đã tu tới chỗ mà vô tâm rồi, chứng rồi. Nhưng mà
sự thật đối với Phật giáo nguyên thủy cái đó nó sai, không có đủ cái trí tuệ,
mà phải tu càng ngày càng trí tuệ. Còn cái này tu đến đỗi mà nó không còn phân
biệt nữa. Cho nên chỗ đó là chỗ vô tâm đó. Tu tới đó là cũng tu dữ lắm đó chứ
không có tu ít đâu. Thì con có trường hợp mà con bị rớt ở trong đó, đi ngang
cái kiếng mà thấy hình mình trong đó không biết là cái người quen quen đó thì
thôi rồi, khùng dữ đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét