421-KHÔNG CÓ THẾ GIỚI SIÊU HÌNH
(37:02) Trong
cái câu hỏi thứ hai thì tưởng hoạt động thì Thầy đã nói, Thầy đã có viết cuốn
sách mà Thầy nói không có linh hồn đó. Thì các con thấy Thầy đã đưa một số người
đã dùng tưởng hoạt động của mình như: cô Bích Hằng, như chú Nhã, như những người
mà người ta dùng tưởng đi tìm hài cốt. Thầy dùng tưởng để mà Thầy giao cảm được
cái điều này thế kia, là tất cả những cái tưởng của chúng ta. Người nào cũng có
cái tưởng, nhưng mà mấy con chưa hoạt động, cái tưởng của mấy con chưa hoạt động.
Nhưng mấy con dùng ức chế ý thức của mấy con nó ngưng thì cái tưởng của mấy con
sẽ hoạt động đó.
Cho nên cái
tưởng hoạt động, mình thấy nó lạ, nó có sự màu nhiệm của nó. Nhưng sự thật ra
nó không có màu nhiệm gì hết. Tại vì, cũng như bây giờ ở cách vách sau lưng Thầy,
ai ngồi đằng sau thì như mấy con bây giờ không có biết ai hết. Nhưng mà tại sao
mấy con cũng ngồi đây, mà cái tưởng của mấy con hoạt động là mấy con biết mấy
người ngồi ở ngoài đó, mấy con biết. Rồi ngày mai là cái ngày mà chưa tới, mà mấy
con ngồi đây, mấy con biết là ngày mai nó sẽ cái tai nạn hay hoặc là cái may mắn
người ta sẽ đem đến những cái gì cho mấy con. Mà tại sao mấy con biết? Thì cái
tưởng của mấy con nó giao cảm được cái thời gian, cái không gian của nó _ không
có cái thời gian và không gian. Cho nên đối với cái tương lai, đối với cái sự
mà sắp sửa chưa đến nó đều biết rất rõ, đó là cái tưởng của mấy con.
Cho nên khi
mà một người mà bình thường mà cứ sống ở trong cái tưởng như vậy thì người ta
cho mấy con điên. Cái chuyện chưa tới mấy con nói, mặc dù là mấy con nói đúng
chứ không phải nói sai, nhưng mà người ta tôn xưng mấy con là Thần Thánh. Rồi mấy
con không biết cái tưởng của mình, mấy con cứ nghĩ rằng đó là ai nhập đến mình.
Nên thành ra cuối cùng mấy con thành ra trỡ thành người điên, người khùng không
à, người có linh hồn người khác nhập vô.
Mà cái tưởng
của mấy con, khi mà mấy con chưa có hiểu nó đó, thì cái tưởng của mấy con nó hiện
lên hoạt động, thì nó phải ngưng cái ý thức của mấy con đi. Mà nó ngưng ý thức
của mấy con thì mấy con không làm chủ được cái thân của mấy con nữa rồi. Thì do
đó, thì cái tưởng của nó, nó biến hiện ra như là có một cái luồng gió, có một
cái hình dáng của cái người nào đó đã chết đi, nhập vô cái thân của mấy con,
như thân mấy con chết rồi. Nghĩa là ý thức nó không làm việc, thì coi như cái
thân mình chết rồi.
(39:40) Rồi
cái tưởng mà nó hoạt động thì nó đâu có phải hoạt động một cách bình thường
đâu, cũng như một người luyện đâu. Mà nó hoạt động bằng một cách là nó muốn nói
cái chuyện gia đình, muốn nói cái chuyện gì xảy ra đó, thì đương nhiên nó phải
hiện ra một cái hình dáng, một cái bóng dáng của một cái linh hồn nào đó nhập
vô con. Con thấy bây giờ có một ông Thánh nào đó nhập vô, rồi bây giờ: “Tôi
nói cái gì cũng trúng hết”, còn hồi nó chưa nhập mấy con nói không được.
Tức là cái
tưởng của mấy con nó chưa có hoạt động, mà tại vì cái tư tưởng của mấy con tin
vào ông Thần, ông Thánh nào đó hoặc cái linh hồn người chết nào đó. Cho nên bây
giờ cái tưởng nó hoạt động thì nó hiện ra cái hình dáng đó đó nhập vô con. Thì
bắt đầu bây giờ con nói cái chuyện chưa tới, con nói đâu trúng đó hết. Nhưng mà
không ngờ cái tưởng của con nó giao cảm nó nói, chứ không có ông Thần, ông
Thánh nào mà nhập. Cho nên buộc lòng Thầy phải viết: Thế Giới Siêu Hình Không
Có, Linh Hồn Không Có. Là cái vấn đề người ta đã lầm lạc cái chỗ này.
Bởi vì khi
mà đức Phật tu chứng rồi thì đức Phật quan sát để xem lại coi thử coi 33 cõi Trời
có hay không? Thì khi mà tu chứng rồi thì đức Phật dùng cái trí tuệ Tam Minh của
mình quan sát, xem thấy 33 cõi Trời là tưởng tri chứ không phải liễu tri. Người
ta tưởng tượng ra cái cõi Trời đó, cõi Trời Đâu Suất này kia. Cho nên các con
nghe: đức Phật từ cõi Trời Đâu Suất mới sinh ra, rồi mới đến thế gian của chúng
ta. Nhưng mà khi mà tu rồi thì đức Phật nói: đâu có thấy cõi Trời Đâu Suất đâu?
Vậy mà kinh sách lại còn để, thì Thầy nói thiệt ra đi ngược lại cái đường lối của
đạo Phật rất rõ ràng: Không có thế giới siêu hình.
(41:25) Cho
nên Thầy viết cái cuốn sách “Linh Hồn Không Có” cũng làm đảo lộn một cái tư tưởng
của loài người chứ không phải ít. Từ lâu người ta nghĩ rằng: Con người chết đi
còn có cái linh hồn. Cho nên khi mà Thầy luận ra để cho thấy rằng: Cái linh hồn
sao nó ngu quá vậy? Nó chui vào con kiến để nó làm con kiến hay sao? Đã là có
cái linh hồn là có một cái vật thường hằng, thì cái vật đó thường hằng bất biến
rồi, thì nó khôn ngoan vô cùng. Bởi vì nó đã tái sinh bao nhiêu lần, nó đã nhập
vào bao nhiêu thân của người khác. Mà bây giờ nó còn ngu, mà nó chui vào con kiến
hoặc con trùng con dế. Hoặc này kia để nó làm thân con trùng, con dế hoặc nó
chui vô con bò, con trâu, con ngựa, con heo để cho người ta đánh đập, người ta
giết nó, người ta làm thịt nó sao? Cái linh hồn gì mà ngu quá vậy?
Cho nên nó
đâu có, nghiệp đi tái sanh. Tại vì cái hành động ác của mình, mình phải tái
sanh, mình làm con bò, con heo chúng giết lại mình. Chứ nếu có linh hồn, nó dại
gì mà nó chui vô đó để chúng giết nó, có phải không? Mấy con thấy bây giờ: “Tôi
chui vào con heo, họ nuôi lớn, ít bữa họ đem họ cắt cổ tôi, họ đâm tôi, họ làm
thịt họ bán”. Chứ họ nuôi heo để làm gì đây? Có phải không? Mấy con thấy
không? Nếu mà có linh hồn thì đâu ngu gì nó chui vô con heo. Thì như vậy là con
heo không có, mà con heo không có thì lấy gì nó ăn thịt? Đó, các con thấy
không? Cho nên vì vậy mà cái nghiệp, chứ không phải là cái linh hồn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét