420- HOẠT ĐỘNG CỦA TƯỞNG UẨN
(00:00) Trưởng
lão: Từ đây về sau, đối với Chúng về sau Thầy có những bài nói về rừng rất
rõ. Thầy đưa ra tất cả những cảnh xảy ra cho người ta thấy được người chết nói
chuyện được với người sống. Họ đưa ra, báo chí đăng cái đó ra chứ không phải
là, những bài báo đăng ra, Thầy sẽ kê ra rồi Thầy giải thích từng cấp bậc, từng
giai đoạn, từng cấp bậc của Tưởng.
Tưởng ấm hoạt
động theo từng cấp bậc của nó. Cấp bậc nào mà người ta nói như là linh hồn của
người đó nhập nói. Thầy sẽ giải thích cho họ thấy rõ ràng cái đường lối hoạt động
của Tưởng uẩn, tưởng ấm.
Sư Phước
Nhẫn: Con thấy
là mình nên dùng danh từ khác mà chắc không có thưa Thầy. Bởi vì nghe danh từ
Tưởng họ tưởng là tưởng tượng. Cho nên mình dùng chữ Tưởng, mình nói có năng lực
Tưởng, năng lực tưởng tượng, nó cũng không đúng cái ý nghĩa đó. Cái chữ nó
không tả hết có cái nghĩa đó
Trưởng
Lão: Đúng là cái từ
nó dịch không hết
Sư Phước
Nhẫn: Cho nên
con nghĩ chữ Tưởng không có diễn tả hết
Trưởng
Lão: Bây giờ kẹt,
bây giờ mình thấy dùng danh từ nào để cho mình hiểu được cái trạng thái, thí dụ
bây giờ ngồi đây này, mình nghĩ lại những chuyện gì xảy ra ngày hôm qua thì
ngay đó cũng là Tưởng của mình rồi, chứ không phải là Ý thức của mình. Cái Tưởng
rõ ràng, cái Tưởng thức của mình đang khởi nghĩ ra, nó là Tưởng rồi, nhưng thật
ra nó đang câu hữu, nó kết hợp với Ý thức của mình.
Bây giờ mình
đang thấy, biết trong hiện tại, đó là Ý thức của mình. Bắt đầu bây giờ nghĩ qua
một cái gì đó, rõ ràng cái Ý của mình, cái Ý thức của mình nó đang khởi nghĩ về
quá khứ, nó nhớ lại chứ gì, nhưng mà không phải, nó đã kết hợp với cái Tưởng liền
cho nên cái Tưởng hoạt động ngay liền. Đây là tầng lớp của cái Tưởng giữa cái Ý
thức của chúng ta chứ chưa phải là cái Tưởng của giấc mộng.
(02:06) Cái
Tưởng của giấc mộng chưa phải sâu, rồi cái Tưởng nó thực hiện ra, cũng như bây
giờ bỗng dưng, ví dụ mình ngồi đây có người nào nói, cái tai mình cũng nghe chứ,
người ta đang nói đây: "Anh coi thử coi …”
Cũng như một
cái ông đó là một sĩ quan ở ngoài Hà Nội, sau này ông có trạng thái kỳ cục thế
này thế nọ. Người ta hỏi nhờ ông đi tìm một cái hài cốt dùm, thì ông ngồi đây vẽ
cái bản đồ, tự cái đầu óc ông nghe người ta nói rồi, lúc bấy giờ ông không biết
chi hết, ông cứ ngồi đó vẽ cái bản đồ rồi ông chỉ đường xá cho người đó đến chỗ
này, họ đi đến này họ tìm, phải không? Tại sao? Nhưng hỏi ông, ông cũng không
biết tại sao, ông nghe hỏi ông vậy thôi. Bắt đầu ông cũng thấy bình thường mà tại
sao cái đầu ông hoạt động? Chừng nó trở về trạng thái bình thường thì ông không
thấy biết gì hết.
Đó là cái Ý
thức tưởng, đó là không phải là nó, coi như là không phải là qua một cái dạng của
một người khác nhập cho ông nói đâu, mà cái trạng thái của cái ý thức tưởng.
Bây giờ Thầy sẽ chỉ cách thức là Thầy nói cái danh từ trong kinh sách, nó là Tưởng
thôi, Tưởng uẩn.
Nhưng nói về
cái danh từ khoa học Thầy nghĩ rằng trong cái đầu óc này, nó có nhiều cái tế
bào não của nó.
Sư Phước
Nhẫn: Buổi sáng
đó Thầy, con nằm nghĩ cái danh từ khác..
Trưởng
Lão: Nó cũng không
diễn tả hết đâu
Sư Tuệ
Tĩnh: Có thể người
ta hiểu chút chút
Trưởng
Lão: Có lẽ là người
ta hiểu cái danh từ vô thức, dục trong vô thức.
Sư Phước
Nhẫn: Cái này
khó giải nghĩa được tại vì nói miệng. Tại vì trước mắt tự nhiên có người này
nói chuyện huyền bí quá đi, người bình thường không được, họ nghĩ là nó có cõi
siêu hình. Thí dụ có những trường hợp mình nhập vô rồi nói chuyện éo éo, nói
chuyện giọng khác, rồi xuất ra rồi nhập vô nói chuyện éo éo rồi xuất ra, tức
nhiên là họ nói có cái linh hồn.
Trưởng
lão: Có cái linh hồn.
Sư Phước
Nhẫn: Có linh hồn
tại nó thay đổi điều kiện, mà mình nói cái Tưởng thì họ không hiểu được, nói
cái khác thì họ không hiểu nổi luôn.
(04:14) Trưởng
Lão: Chở không nổi. Đúng là danh từ đó không chở nổi được cái ý của những
cái sự kiện xảy ra. Nhưng mà đó là hoàn toàn phải nói là cái vấn đề, trong thân
chúng ta có năm uẩn, phải không? Mà cái Tưởng uẩn là mục đích của nó đạt được
… Tưởng uẩn của chúng ta chỉ thực hiện những cái thế giới này, trong khi một
người chết cái Tưởng uẩn không còn, phải không? Ngũ Uẩn đâu còn, khi mình chết
thì không còn, vậy thì cái gì mà còn mà thực hiện đây, có phải là cái Tưởng Uẩn
của mình nó giao cảm được tất cả mọi cái mà nó nói lên không, nó cụ thể lắm, bởi
vậy mình hiểu
Sư Phước
Nhẫn: Cái người
chết thì Tưởng Uẩn mất
Trưởng
Lão: Mất.
Sư Phước
Nhẫn: Sắc cũng
mất luôn?
Trưởng
Lão: Mất luôn
Sư Phước
Nhẫn: Cái trường
hợp mà Thầy nói người chết mà Sắc thì mất, bốn cái còn lại thì còn.
Trưởng
Lão: Người đó tu.
Sư Phước
Nhẫn: Không tu
không còn.
Trưởng
Lão: Không tu không
còn, người không tu thì nó mất. Bởi vì người đó về cái Sắc, họ tu cho nên vì vậy
họ còn giữ lại cái Thọ, cái Tưởng, cái Hành, cái Thức của họ còn, nhưng cái Sắc
không còn, đức Phật nói là Hóa sanh, tức là nó ở trong trạng thái đó.
Sư Phước
Nhẫn: Tu đến mức
độ nào mới còn cái đó thưa Thầy?
Trưởng
Lão: Mình đoạn năm hạ
phần kiết sử là mình bỏ được cái thân này mà bốn cái này còn. Đó trong bài kinh
đức Phật có nói mà.
Sư Phước
Nhẫn: Cũng cái
Tưởng, ông Tịnh Huệ ông tự động nói với con, Thầy cũng dùng cái định, Thầy dùng
cái Tưởng hay cái gì đó. Ổng nói: “Tôi đâu có dùng tưởng” . Ổng nói ông dùng
cái nhân điện. Con nói cái đó là cái Tưởng, đừng có nghĩ cái nghĩa chữ tưởng,
tưởng là mình tưởng cái gì, ông nói “Ừ vậy thì được”. Con nói ông tưởng cái gì,
mà nó ra cái nhân điện
Trưởng
Lão: Hỏi ông, ông có
thấy được cái nhân điện của ông không? Ông đâu có thấy, phải không? Thì ông phải
Tưởng nó mới dùng được chứ.
Sư Phước
Nhẫn: Nghĩa là
cũng tưởng tượng đó, nhưng mà tưởng tượng mình thấy hơi khó một chút, tưởng tượng
với chữ Tưởng nó dính với nhau.
Chữ Tưởng
cũng như Tử là chết, Tử là con, vậy đó.
Trưởng
Lão: Hai cái đó tức
là một ông mà cái hiểu nó khác.
Sư Phước
Nhẫn: Thành ra
mình dùng chữ Tưởng mà giải nghĩa ở ngoài con thấy nó hơi khó, thì giải nghĩa
cho chúng như giác quan thứ sáu hay duy thức thì người ta dễ hiểu, chứ mình
dùng chữ Tưởng người ta hiểu không nỗi. Con ở trong này, con theo sát Thầy mới
hiểu được cái đó, chứ người ngoài đâu có biết. Họ đọc chữ Tưởng: "Cái
gì Tưởng? Tưởng tượng mà được cái gì", họ đâu có chịu. Thành ra con
nói với họ là phải học mới hiểu được bởi vì trước mặt nó thấy rõ ràng.
Cũng như ông
Tịnh Huệ, trước đây con đã từng kể với Thầy, cái ông đó dắt người ngoại quốc đi
tìm hài cốt. Người đó có người con tên Toại Đức nói coi chừng cái nghiệp. Con mới
nói với Tịnh Huệ, ông Tịnh Huệ nói không biết sao thành cái nghiệp nhưng mà ông
lên đồng chứ không phải tự động vậy, ông không nhớ thì người ta nói sao kỳ vậy,
ông liên hệ với người đó để tìm hiểu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét