423-TU TẬP QUAN TRỌNG LÀ Ý THỨC
(54:35) Cho
nên trong cái sự tu tập để cho cái tưởng chúng ta mà hoạt động được, nhưng mà
chúng ta không cầu mong nó đâu mấy con. Chúng ta chỉ cầu làm sao mà giữ được
cái tâm bất động. Mà khi mà cái tâm bất động rồi thì mấy con sử dụng nó rất dễ
dàng không có. Bởi vì về cái ý thức lực của chúng ta đang tu tập để mà
hàng ngày mà chúng ta giữ được cái tâm bất động đó, thì biết bao nhiêu lần, bao
nhiêu triệu lần mà chúng ta tác ý không?
Bởi vì chúng
ta sống có một mình, có những cái niệm gì đó thì chúng ta đều tác ý. Ý thức lực
mà. Bởi vì chúng ta luyện từng cái ý thức lực đó nó trở thành Tứ Thần Túc tức
là bốn cái lực như Thần. Khi mà tâm chúng ta hoàn toàn bất động thì nó đã… cái
phương pháp mà tác ý đó nó trở thành Tứ Thần Túc rồi, bốn cái lực như Thần rồi.
Cho nên vì vậy
mà hôm nay cái lực của mấy con có chút chút rồi đó. Thí dụ như chẳng hạn Thầy
nói bây giờ ở đây mấy con lắng nghe nè. Bây giờ nhức đầu hay hoặc là có gì
đau, “Thọ là vô thường không sợ mày đâu”. Coi vậy chứ chút nó hết
các con thử xem. Như vậy là mấy con tu có lực rồi đấy chứ, nhưng mà lực ít, mới
có hét nó một cái, nó cũng giảm đi. Đó thì qua cái sự kinh nghiệm bản thân của
mình, cái phương pháp mà Thầy dạy, Phật dạy cho mấy con đó, nó có kết quả chứ
đâu phải không. Nó có kết quả chứ không phải là không có kết quả đâu.
(56:02) Mình
nghiệm qua cái bản thân của mình, mình tu chưa nhiều, nhưng mà nó có cái kết quả,
có cái kết quả mấy con. Cho nên cái kết quả của nó, của cái ý thức lực của
chúng ta, quan trọng là chỗ ý thức của chúng ta, chứ không phải quan trọng chỗ
tưởng. Nhưng mà khi mà chúng ta muốn cho cái tưởng hoạt động thì chúng ta bảo ý
thức ngưng lại, dừng lại, không hoạt động nữa. Thì cái ý thức nó nghe lời, nó
không hoạt động thì cái tưởng thức nó hoạt động.
Cái ý thức
nó hoạt động với cái sự làm chủ bình thường thôi, nó không có thần thông gì hết.
Nhưng mà muốn thể hiện thần thông chơi chút thử coi đó thì mấy con bảo “Ý
thức ngưng hoạt động, tưởng thức hoạt động” ra lệnh nó vậy thôi. Thì bắt
đầu cái ý thức nó ngưng hoạt động, thì tưởng thức hoạt động. Tưởng thức hoạt động
thì mấy con bảo thử như thế này thì được liền tức khắc, “Thân bây giờ
ngồi đây, bay lên một thước coi thử coi bay nổi không?” Nó bay nổi thì
biết rằng nó đang hoạt động bình thường. Thử nó xem biết không?
(57:10) Trưởng
lão: Thì như vậy mấy con đừng có thèm tu tưởng. Nó có thần thông là có
cái khổ của mấy con. Ngồi đây mà nó biết chuyện xảy ra ở gia đình. Trời đất ơi!
Nó lo. Tại vì mấy con chưa làm chủ được cái ý thức. Mà nó nghĩ lát nữa là có xe
hơi đến. Như bây giờ mẹ mình chết, mà đúng vậy, làm sao mình lại biết trước vậy
ta? Tức là nó giao cảm, cái tưởng nó giao cảm, nó biết trước.
Câu hỏi thứ
nhất của con: Xin ở lại Tu viện. Đ ược! Thầy cho phép. Bởi vì cái tâm của mấy
con đã sắp xếp được gia đình rồi, thì không có ở đâu mà tu bằng ở Tu viện, cho
nên về Tu viện mà tu tập.
Con hỏi Thầy
về pháp Thân Hành Niệm. Đúng là mỗi hành động của chúng ta đều phải tác ý. Bởi
vì mục đích chúng ta là rèn luyện ý thức lực. Cho nên tác ý là truyền lệnh nó rồi
mới làm theo, thì đó là tác ý.
Đúng rồi!
Khi tu mà có niệm khởi thì phải tác ý đuổi niệm, không sai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét