424- TÁC Ý KHI CHUYỂN SANG HÀNH ĐỘNG KHÁC
Đúng rồi!
Khi mà muốn chuyển sang qua một cái hành động khác để tu tập thì chúng ta phải
tác ý ly tham, sân, si trước hay đoạn trừ tâm tham, sân, si, rồi mới hành động
khác. Ví dụ như bây giờ đang đi, thì trong khi mà đang đi đó, thì bắt đầu bây
giờ con dừng lại để tu tập cánh tay đưa ra đưa vô. Thì khi mà dùng cánh tay đưa
ra vô, thì trước khi mình dùng cánh tay, thì phải tác ý ly tham, sân, si hay đoạn
trừ tâm tham, sân, si thì mới đưa tay ra vô, thì mới đúng cái hành động đưa tay
ra vô. Còn hồi đầu trước khi đi thì con đã tác ý “Tâm phải ly tham,
sân, si” rồi mới bắt đầu mới đi lại, thì như vậy là đúng pháp, không
sai.
(59:12) Trong
năm lần đưa cánh tay ra vô như thế này để chuyển qua cánh tay đưa năm lần như
thế đó là đúng. Còn con có thể làm hơn thì nó không đúng. Bởi vì năm lần định
trong cái khoảng thời gian cho nó hợp, còn nếu mà hơn cái thời gian nó dài, quá
rồi mình mới tác ý thì nó thưa quá. Bởi vì mục đích của chúng ta là rèn luyện ý
thức lực chứ không phải rèn luyện cánh tay. Nhưng mà cái ý thức lực của chúng
ta phải tác ý trong khoảng thời gian, có khoảng thời gian. Còn nếu mà không khoảng
thời gian thì gọi là niệm cái câu tác ý thì sai. Thí dụ như người niệm Phật “Nam
mô A Di Đà Phật. Nam mô…” thì nó không có cái khoảng thời gian.
Còn trái lại
cái câu tác ý của chúng ta: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì
không có thể mà tiếp tục niệm cái câu đó liên tục. Mà để cho cái tâm nó bất động,
thanh thản kéo dài trong vòng 30 phút/giây hoặc là một phút đi rồi mới tác ý nữa
thì đúng đắn. Ta phải biết cách thức tu đó như vậy mới đúng pháp. Chứ còn không
khéo niệm nó thì không đúng pháp. Niệm nó để ức chế ý thức không đúng pháp. Còn
để cái tâm nó bất động, thanh thản theo cái pháp tác ý. Rồi mình chọn lấy 10
phút hoặc 5 phút hay là 30 phút, rồi tác ý câu, rồi ngồi lặng lẽ mà nhìn nó để
xem coi nó bất động không, đó là đúng pháp.
(01:00:30) Nó
không phải là lên từ 30 phút đến 60 phút đến 90 phút đâu, không phải. Mình chọn
lấy cái thời gian nào hợp với mình thì mình sẽ tu trong cái thời gian đó thôi.
Chứ không phải tu tập từ từ lên dần, không phải theo cái kiểu mà ức chế tâm. Bởi
vì thí dụ như con dùng cái pháp đó, rồi con tăng dần cái thời gian lên, đó là
tăng dần cái chỗ ức chế tâm của mình là không vọng tưởng là sai. Cho nên thí dụ
như bây giờ năm lần đưa cánh tay ra vô, năm lần vậy thôi rồi tác ý. Năm lần tác
ý, cứ vậy thôi. Cứ cái pháp cố định như vậy, chứ không được thay đổi.
Còn bây giờ
con đưa năm lần, rồi bắt đầu bây giờ con lại muốn tăng lên tu cho 30 phút nó
như vậy, thì như vậy là sai hoặc là tu tăng lên 60 phút. Thí dụ như cái khoảng
thời gian con đưa tay ra vô là con tu 30 phút là 30 phút. Chứ sau này không có
tăng lên 60 phút hay 90 phút. Đó, cứ đúng cái thời gian đó rồi xả nghỉ bình thường,
không có tăng lên. Tăng lên là có cái sự ức chế gò bó ở trong cái thời gian để
kéo dài cái tâm của mình ra trong cái trạng thái tu đó thì không được.
Khi mà tu
trong oai nghi ngồi đó, thì tư thế ngồi, để Thầy nói đây là không có gò bó,
không có bắt buộc, không có ép. Cho nên khi mà ngồi tu mà thấy cái oai nghi ngồi
này nó mỏi thì con có thể thay đổi oai nghi khác. Nhưng mà trước khi thay đổi
oai nghi khác ngồi tại, thí dụ như Thầy ngồi vầy, Thầy tu trong cái oai nghi ngồi
này. Mà giờ Thầy nhắc một cái ghế, Thầy ngồi dựa lưng vầy thì tức là Thầy thay
đổi cái tướng ngồi của Thầy, Thầy phải tác ý lại câu đầu. Chứ không được bây giờ
mình chỉ cần sửa, mình ngồi dựa lưng vào vầy cho nó thoải mái, rồi mình tiếp tục,
mình cũng giữ tâm đó mà không có tác ý câu: “ly tham, sân, si” thì
không được.
Khi mà mình
ngồi vầy thì mình phải dựa lưng phải không? Thì bắt đầu mình tu, hồi đầu thì
mình mới ngồi thì mình đã tác ý: “Tâm đoạn từ tâm tham, sân, si đi”.
Rồi bắt đầu đó, mình giữ cái tâm bất động của mình, mình tác ý: “Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi mình ngồi đây mình tu. Nhưng mà khi
mình dựa lưng vào đây thì phải nhắc cái câu là: “Tâm phải lìa ly tham,
sân, si bất động, thanh thản, vô sự”. Thì con dựa lưng, con phải tác ý lại
câu đầu. Tức là cái oai nghi nó khác rồi nó không có còn trong cái oai nghi cũ,
hiểu không?
Đó là mình
thay đổi oai nghi, thì tức là phải tác ý lại cho cái oai nghi mới nó phải theo
cái pháp đó nó tu. Chứ không khéo mình nghĩ rằng cái tâm của mình nó đang ở
trong cái pháp đó, thôi mình dựa lưng vậy cho nó thoải mái, rồi để cho nó yên lặng,
không phải đâu. Nhắc nó lại, nó ngồi cách khác, nó không có dựa. Hồi nãy nó
không dựa lưng, bây giờ nó dựa lưng thì phải nhắc nó phải tu cho đúng cái pháp
hồi nãy. Cái tâm nó biết nghe. Và đồng thời mình cũng biết rằng mình đang tu tập
cái ý thức lực. Cho nên nó càng có cái điều kiện mà mình tác ý thì nên tác ý, đừng
có không tác ý thì không tốt.
Ngồi, mình
biết mình ngồi, là ngay trong khi ngồi mình biết mình ngồi rồi thôi. Không phải
ngồi đó tập trung biết ngồi hoài. Cứ luôn luôn “Tôi biết tôi ngồi, tôi
biết tôi ngồi” không có phải vậy. “Tôi ngồi tôi biết tôi ngồi” rồi,
thôi tôi không cần biết ngồi nữa. Bây giờ nó ngồi, nó đang ở trong cái tâm bất
động. Chứ nó không phải nó ngồi nó biết nó ngồi, thì bắt đầu con bị tập trung
trong cái ngồi mất rồi, hiểu không? Đó là sai con.
(1:03:55) Cho
nên khi mà ngồi, thì đầu tiên ở ngoài Thầy bước lên Thầy ngồi thì tôi biết rồi,
tôi đang ngồi rồi. Tôi ngồi là tôi phải biết tôi không còn tập trung, Mà khi ngồi
rồi thì tôi không chú ý cái ngồi “Tôi biết tôi ngồi” nữa, mà
tôi đang làm cái công việc khác, chứ không phải là đang ngồi chỉ biết ngồi. Bây
giờ tôi dựa lưng, tôi đang ngồi không có dựa lưng. Mà bây giờ tôi muốn dựa
lưng, tôi mỏi rồi tôi muốn dựa lưng thì “tôi biết tôi dựa lưng”.
Tôi đang có cái hành động đó đó, đang đồng thời trong lúc đó tôi đang tôi biết
tôi ngồi, cái lưng tôi dựa vào cái vách của cái bàn, cái ghế. Hay là tôi biết rồi,
thôi tôi không biết nữa nha. Tôi biết cái chuyện tâm bất động tôi, chứ tôi
không biết nó đâu.
Bỡi vì cái
này nó không phải cái pháp đâu, mà cái tâm bất động mình nó ở chỗ đó. Cái mục
đích chính của mình là ở chỗ tâm bất động. Cho nên con làm mọi cái, con đi, đứng,
nằm, ngồi mọi cái đều là cái hành động đang làm thì biết cái hành động đang làm
đó. Rồi ngay đó là trở về với cái vị trí biết tâm bất động. Phải lưu ý nó chứ,
để không “Tôi ngồi đây tôi biết tôi ngồi”, rồi cứ biết ngồi hoài,
thôi, mất cái tâm bất động của mình. Cái chính của mình là cái chỗ tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Mà tất cả những cái hành động đi, đứng, nằm, ngồi đều
là những hành động phụ. Khi mình thay đổi cái hành động, bây giờ Thầy đang đi
mà Thầy thay đổi Thầy ngồi, Thầy biết Thầy ngồi rồi thôi, Thầy chỉ cần biết tâm
bất động.
Bây giờ Thầy
ngồi, rồi Thầy bước xuống Thầy đi, thì cái hành động đang ngồi mà tháo chân bước
xuống đi thì Thầy biết trong lúc đó thôi. Nhưng mà khi mà Thầy đi rồi, thì Thầy
cứ biết bước chân Thầy đi, đó là cái phương pháp tập tỉnh thức cho người mới
giai đoạn đầu. Còn cái người đi biết mình đi rồi thôi, thì chỉ đi thi mặc nó,
còn mình biết cái tâm bất động. Đó là cái người tu tới cái giai đoạn để giữ gìn
và bảo vệ cái tâm bất động, để đi vào cứu cánh kết quả của nó rốt ráo. Phải hiểu.
Chứ đi tôi biết tôi đi hoài, thôi thôi chắc tôi tập tỉnh thức hoài, có tỉnh thức
thôi, chứ còn không biết gì nữa hết, cái đó cũng là cái sai mấy con.
Bởi vì Phật
pháp nó nhiều, 37 phẩm trợ đạo mà. Mấy con không biết có đọc cái cuốn mà Thầy
đã in rồi: “37 Phẩm Trợ Đạo”. 37 Phẩm Trợ Đạo tức là 37 pháp môn để
mình tu chứng đạo, nó đâu phải một pháp đâu. Cho nên mình phải biết sử dụng cái
pháp đó trong cái lúc đó. Thí dụ như bây giờ ngồi đây bước xuống đi thì phải biết
nó. Chứ không, tôi chỉ biết nó, rồi bây giờ tôi ngồi mà tôi không biết, tôi
tháo chân, tôi bước xuống coi chừng tôi té dập mặt tôi, có phải không? Mấy con
hiểu không?
Bởi vì bây
giờ tôi chỉ biết có cái tâm bất động, cho nên tôi không biết tôi tháo chân, tôi
bước xuống coi chừng tôi té đó. Cho nên vì vậy tôi phải biết nó. Còn không thì
mấy con thấy mình đi hàng hai, cố gắng để giữ tâm bất động. Chứ còn sợ té cũng
phải kéo chân này xuống, rồi bước xuống, chứ đâu có dám bước chân thấp chân
cao, té thì sao? Cho nên mấy con cũng vẫn sử dụng cả hai, các cái biết nó cả
hai ở trong đó. Nhưng mà ở đây mục đích của mình quay lại bước đi là biết bước
đi rõ ràng chứ không biết bước hai. Rồi bắt đầu bây giờ cái biết nó sử dụng
ngay cái tâm bất động là một cái biết đó thôi chứ không có hai. Chứ không khéo
mấy con biết bước hàng hai, nó ra hai. Hay sử dụng có một cái biết mà hai cái
hành động trong một trường hợp thì cái đó không được, không đúng đâu. Cho nên sử
dụng cái biết của mấy con ngay tại cái chỗ của cái đối tượng đó thôi.
Cho nên khi
làm công việc này tôi biết công việc này rồi, mà công việc này không phải
chính, mà chính cái chỗ tâm bất động mới chính. Cho nên mọi hành động tôi đều,
khi mà có sự làm hành động đó tôi đều biết. Biết rồi thì tôi day lại cái chỗ bất
động tôi giữ, giờ này quay về ở trên cái bất động đó, đó là tôi tu đúng.
(1:07:43) Không
phải nương vào hơi thở mà nghe tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Trong
cái hơi thở, con biết cái hơi thở là có sự thanh thản, an lạc, vô sự trong đó rồi.
Cho nên cứ ôm chặt hơi thở để biết nó thì bị dính trong hơi thở, sai, kẹt hơi
thở. Cho nên mặc dù nó biết hơi thở rồi, một chút nó lại biết thanh thản, an lạc,
vô sự, chứ đừng có chú ý hơi thở nữa. Chú ý hơi thở là bị kẹt trong hơi thở.
Câu bốn của
con thì đúng rồi!
“Khi oai
nghi đi thì con không đếm bước đi, mà chỉ khi nào có niệm mới tác ý thôi, mới đứng
lại tác ý xả, chủ yếu vừa biết bước đi, vừa nghe tâm thanh thản?” - Không phải! Nghe hai cái
không được.
Bước đi, thì
khi mà mình chú ý bước đi được rồi, bắt đầu bây giờ chỉ cần biết thanh thản, biết
đi là đi chứ không biết bước đi nữa. Mình không tập tỉnh thức nữa đâu, mà mình
tập cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Nghe không, như vậy thì nó mới
đúng pháp. Cho nên mấy con có hỏi như vậy, mấy con mới biết cách thức tu nó
không có sai. Chứ không hỏi, rồi mấy con tu nó sai.
Bốn câu hỏi
của con Thầy trả lời rồi. Còn cái gì chưa hiểu không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét