427- CÁC TRẠNG THÁI TƯỞNG DO TU SAI VÀ CÁCH PHÁ
(25:35) Tu
sinh Diệu Hiền: Dạ bạch Thầy! Ở đây con có ghi sẵn cái câu hỏi, nhưng
mà con sợ có cái hỏi thì không nên đó. Cho nên Thầy coi trước đi, cái câu nào
được thì tụi con hỏi Thầy.
Trưởng
lão: À, vấn đề
câu hỏi 1 ở đây đó con. Các con hỏi: một người tu sai, ức chế tâm, diệt ý thức
là nhân, và rơi vào các trạng thái tưởng là quả phải không thưa Thầy?
Đúng vậy đó!
Mình ức chế ý thức thì tưởng phải hoạt động thôi. Đó là nhân quả mà mình đã tu
sai mình phải chịu cái tưởng, mà cái tưởng nó thực hiện ra rồi thì con ngồi đây
thì nó hiện ra tướng người này, nó hiện ra tướng người kia, hoặc ngồi đây nó hiện
ra ánh sáng, hào quang này kia. Con tưởng do mình tu chứng đâu, không ngờ là nó
gây ra cho mình những cái cảm xúc thích thú để cho mình thấy mình như tu chứng,
sự thật ra thí dụ như: mình ngồi tu mà mình thấy hỷ lạc, khinh an đồ đó cũng
cho nó là chứng, đó là sai, không đúng, đó là tưởng đó.
Bởi vì con
người tu của đạo Phật là con người bình thường, không có cái hỷ lạc nào ở trong
đó hết. Nói hỷ lạc là tại vì tâm chúng ta ngồi nó an ổn, nó không có gì đó là hỷ
lạc, nó an lạc mà nó không có gì buồn rầu cho nên đức Phật gọi là hỷ lạc. Chứ
không phải lúc nào miệng cũng mỉm mỉm cười đó, gọi là hỷ. Phải không?
(27:15) Mà
lạc là lúc nào nghe nó cũng mát mẻ, khỏe khoắn thì đó là lạc, thì cái này là ma
lạc chứ không phải, tưởng chứ không phải là thật, tướng trạng mà hiển ra như vậy
đó, đó là bị tưởng. Tức là ý thức chúng ta bị dừng rồi cho nên tưởng nó hoạt động
rồi. Rồi mai mốt lên đồng nhập cốt đó là cũng tưởng. Bởi vì tưởng nó không muốn
dừng lại một chỗ cái hỷ lạc đó đâu, rồi mai mốt tu rồi bắt đầu nó ngồi đây nó
giao cảm ra ngoài kia, thấy người kia bị ma nhập hay hoặc là bị gì gì, vô đây
nói. Bắt đầu, trời ơi! Mình tu hành làm người giải thoát mà bây giờ thành thầy
bói rồi. Họ xúm nhau họ coi bói, rồi mình thấy hay quá rồi họ để tiền cũng nhiều,
tâm nó chưa ly dục ly ác pháp thấy tiền cũng ham, cho nên vì vậy mà coi bói
luôn. Thành ông thầy bói chứ không phải là cái người tu giải thoát, con hiểu
không? Cho nên cái Tưởng đó nó sai!
(28:12) Tu
sinh Diệu Hiền: Có lần trong thất, con thấy Thầy tới nói chuyện với
con.
Trưởng
lão: Đó! Đó là
con bị tưởng rồi. Tâm mình chưa bất động mà lại thấy. Thầy ở chỗ tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự có phải không? Thì chừng đó đâu phải là thấy Thầy mà
thấy cái trạng thái bất động đó sẽ nói chuyện với con, con hiểu không?
Mà bây giờ
trong cái ý của con ở trong cái trạng thái bất động đó đó mà nghĩ rằng Phật sẽ
dạy câu đó, đó là đức Phật đã dạy con. Chứ đâu phải là có ông Phật hiện ra ngồi
trên tòa sen bay xuống như thế này, hào quang thì đó là tưởng của con mất rồi.
Con thấy không, ở trong thất mà thấy Thầy hiện vô cái hình ảnh, trời ơi! Thấy
tưởng rồi chứ đâu phải…
(28:55) Bởi
vậy Thầy nói là cái bất động, chứ không phải là tướng. Mà cái bất động, trong bất
động đó đó, con cũng ở trong trạng thái bất động đó con gọi: “Con muốn hỏi Thầy
câu này nè”, thì ở bất động đó nó sẽ trả lời trong tâm của con, con đừng có
nghĩ rằng ở cái trạng thái bất động đó nó phát ra âm thanh, không phải! Mà
chính cái tâm con đang nói cái câu nói đó, con hiểu không?
Khi mà cái
tâm con bất động đó thì nó sẽ tương ưng với bất động ngoài này, có phải không?
Cho nên khi mà con hỏi thì tự trong cái tâm trạng bất động con nó sẽ trả lời
câu nói đó, đó là Thầy trả lời chứ đâu phải là Thầy hiện hình ra đó mà trả lời
con. Con bị tưởng rồi, thì sai phải không? Đó là sai!
(29:49) Trạng
thái tưởng nó hơn ác pháp nữa mấy con, nó hơn vọng tưởng nữa, nó khó lắm chứ
không phải dễ đâu!
Phá nó là
không dám ngồi bất động. Phá nó là luôn luôn lúc nào cũng cảnh giác nó còn hơn
nữa, bởi vì hễ nó là bất động nó tưởng nó hiện ra, nó hiện ra nó dẫn mình chỗ
này đến chỗ khác, nó hiện tầm bậy tầm bạ dữ lắm. Nó hơn là vọng tưởng. Vọng tưởng
là nó đã huân cái thế gian thôi, nó ham muốn chuyện này chuyện kia, ăn uống, rồi
rau cải hoặc là chuyện gia đình, quần áo, đẹp xấu đồ thôi. Ờ bây giờ áo này
nhăn ủi cho láng này kia đó là cái tâm của thế gian, biết không, nó khởi những
cái niệm đó.
Còn cái tưởng
nó không khởi niệm đó đâu mà nó khởi những cái niệm, cái niệm nào mà trong tâm
con thích, mà con làm thầy thiên hạ nó hiện ra đó. Rồi bắt đầu bây giờ nó thích
đi ra nói Pháp nữa chứ, nó đem ra nó nói này kia, nó thuyết họ nói nó cũng hay
lắm. Cho nên mấy ông mà tu chưa tới nơi, chưa làm chủ sanh già bệnh chết mà ra
nói Pháp ông này bị tưởng hết rồi. Pháp tưởng!
Nói hay lắm,
nói trúng lắm chứ đâu phải nói trật, bởi vậy Thầy nói mấy ông Đại thừa, mấy ông
Thiền Sư đồ, ra nói Pháp Thầy nói mấy ông bị tưởng hết ráo rồi, pháp tưởng mấy
ông nói. Chứ sự thật ra mấy ông có làm chủ được sanh già bệnh chết không? Bây
giờ mấy ông muốn chết nói, mấy ông nói tác ý bảo: “Tịnh chỉ hơi thở, nằm xuống
chết” cho Thầy xem coi coi, đâu có làm được, cho nên vì vậy mấy ông bị tưởng hết
ráo!
(31:15) Cho
nên càng mà thuyết giảng bao nhiêu thì mấy người đó bị tưởng bấy nhiêu. Nó là
ác pháp con, nó độc lắm! Nó làm cho người ta không còn tu tập được, cứ nghĩ rằng
mình chứng. Đó, nó làm cho đến khi mà cái người đó, cái người mà thuyết giảng
cho lung đó đến khi họ bệnh tật họ đuổi bệnh cũng không đi nữa. Con thấy mấy vị
hòa thượng thuyết giảng lung chừng nào đuổi bệnh nó không đi. Cứ đi nằm nhà
thương hoài.
(31:46) Trưởng
lão: À tại vì do nhân quả, nghiệp báo gì?
Do mình tạo
nó, cái nhân tu sai đó, là cái quả của nó tưởng nó hiện ra, thì nhân quả chứ có
cái gì. Ở đời này có cái gì cũng nhân quả hết. Người ta bảo mình tu để xả tâm,
ly dục ly ác pháp mà mình cứ lo ức chế cái ý thức của mình không cho niệm thì
mình phải rơi trong tưởng, thì cái nhân mà ức chế ý thức thì cái quả của nó tưởng.
Chớ ai mà có nhân quả khác ở đâu, không phải là nhiều đời nhiều kiếp đâu.
Nhưng mà hiện
bây giờ tu tập mà nếu mà không chọn lấy một vị Thầy, mà chọn một cái vị Thầy
sai đó người ta dạy mình tưởng nhiều lắm. Bởi vì, hầu hết là mọi người người ta
bị rớt vào trong tưởng Pháp hơn là chứng Pháp của Phật. Người ta đâu có hiểu,
người ta cứ dùng tưởng người ta tu, người ta cứ nghĩ rằng cái ý thức này dừng lại
thì người ta chứng đạo.
Cho nên người
ta cứ lo người ta dừng cái ý thức. Con thấy như Tịnh độ thì Niệm Phật “nhất tâm
bất loạn bảy ngày đêm”, thì còn gì? Ý thức dừng hoạt động rồi. Rồi Thiền tông
thì “biết vọng liền buông” hoặc “tham công án” cho cái ý thức nó đừng có khởi
niệm" thì đó cũng là tưởng thôi, nó không khởi niệm thì nó khởi niệm tưởng
thôi, không khác gì được hết.
(33:04) Còn
không mà khởi niệm thì nó rớt vào ở trong Không tưởng, cái trạng thái của Không
định đó thì cái người đó ra không được. Nó rớt vô mới thì nó 5 mười phút, 1 giờ,
nửa giờ thì họ còn ra vô được. Nhưng mà khoảng từ 1 giờ rưỡi, 2 giờ họ không ra
được nữa, nó không xuất ra. Bởi vì Thiền họ, Thiền mà tu tập để mà ý thức nó dừng,
thì cái Không tưởng nó được kéo dài thì cái người đó hết biết đường ra rồi. Thiền
không xuất, không nhập tức là không có cách thức tác ý để mà ra. Còn mình đây
luôn luôn tác ý cho nên vô thì tác ý “vô”, ra thì tác ý “ra”. Còn họ, con thấy
Thiền Đông độ, mấy ông Đại Thừa tu tập có tác ý đâu, cho nên họ đâu có biết đường.
Khi mà vô dính ở trong Không đó rồi bây giờ ra không được cái bắt đầu để lại nhục
thân như ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường. Bởi vì ở trong Không rồi, cái thân
nó không bị thối, không hoại. Nhưng mà tưởng họ chứng đạo chứ họ đã lạc vô Thiền
tưởng mất rồi.
Rồi cái nghiệp
đó họ tương ưng tái sanh chứ đâu phải chấm dứt đâu, họ đâu có thành Phật được
đâu mà chấm dứt, con hiểu không? Bởi vì cái tâm họ nó còn tham, sân, si. Họ chỉ
tu tập ức chế cái ý thức của họ thôi họ rớt trong Không, cho nên cái trạng thái
Không đó cái thân họ thay vì họ chết nó rã, nó thành đất, còn bây giờ nó ở
trong cái trạng thái Không thì nó giữ cái thân nó vậy, do cái Không định đó nó
giữ. Nhưng mà cái nghiệp của họ tham, sân, si nó phải tương ưng nó tái sanh chứ,
họ cũng còn tái sanh chứ họ không có chấm dứt tái sanh luân hồi được.
Cho nên cái
thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường ngồi lại đó, chúng ta chiêm nghiệm
thấy người này có công tu thật, nhưng mà người không biết thì khen ngợi, người
biết thì rất là thương, tội! Bây giờ những cái nghiệp của người này họ tu như vậy
không ly được cái tâm tham, sân, si. Cho nên cái nghiệp tham, sân, si họ vẫn
còn cho nên họ tiếp tục tương ưng tái sanh biết bao nhiêu đời, nhiều kiếp nữa
chứ đâu phải một đời này. Đó, đó là cái sai.
Bởi vậy tu
Thầy nói tu lọt tưởng là nguy hiểm lắm chứ không phải dễ! Đó là nhân quả, nhân
tu sai thì cái quả nó rơi trong tưởng, tức là nhân mà mình ức chế ý thức thì
cái quả nó phải rớt ở trong cái tưởng mà thôi, tức là cái quả của nó, kết quả của
cái ức chế ý thức thì nó là quả tưởng.
(35:33) Trưởng
lão: À, con hỏi Thầy là bị nghiệp báo gì?
Thì con cũng
vẫn là do con tạo cái nghiệp con tu sai thôi, cho nên cái quả của con hiện giờ
là nó bị rớt vô trong tưởng nhưng mà đâu có sao đâu mà sợ, có Thầy mà lo gì!
“Cho mày vô tưởng, mày có đi chu du ở dưới địa ngục ít bữa mày cũng lên chứ,
tao réo Thầy cái là Thầy móc tao lên, chứ đâu để tao chết ở dưới mà sợ”.
Nói thật sự
con, con cứ khi mà nó như vậy thì con đừng có ngồi, ngồi mà nó bị tưởng thì đừng
có ngồi, đi nó bị tưởng thì con cứ nhắc: “Tâm Bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự” chứ không có diệt ý thức. Ý thức nó nghĩ cái gì con cứ để cho nó nghĩ, đừng
có diệt nó, nó muốn nghĩ gì cũng được hết, nhưng mà nó đừng có làm cho con phải
giận hờn, buồn phiền, thương nhớ, cái ái kiết sử thì không có; cái tham, sân,
si thì không có thì niệm gì cũng được hết.
Con phân biệt
được cái đó không?
Phân biệt được
cái đó thì tất cả những cái niệm mà tham, sân, si, mạn, nghi, như Ái kiết sử đồ
nó khởi lên thì con tác ý biểu: “Dừng! Ở đây không chấp nhận cái tụi này đâu”.
Còn tất cả những niệm khác “Kệ! Mày muốn nghĩ suốt ngày tao cho mày nghĩ”, nghĩ
riết hết rồi ngủ chứ có gì. Có ai mà nghĩ không ngủ? Phải không?
Cho nó nghĩ,
không có cần gì phải diệt nó làm gì? Con là con người chứ có phải cục đá đâu mà
diệt cái ý thức của con làm gì? Không lẽ con tu riết rồi thành cục đá đó mai mốt
cô Trang này với chú Mật Hạnh khiên để ngoài kia đặng cho họ coi cục đá này là
Diệu Hiền. Điên sao mà tu thành đá?!
(37:18) Tu
sinh Diệu Hiền: Dạ bạch Thầy, khi tụi con ngồi nó hay khởi lên nhưng
bài hát như vậy thì nó cũng là sai?
Trưởng
lão: Nó cũng bị
tưởng đó con! Thinh tưởng đó.
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạ
không! Tự trong niệm mình nó khởi lên những bài hát ngày xưa mà mình hay hát.
Trưởng
lão: Ờ, nó đó
nó cũng bị Thinh tưởng nó nhắc lại đó con.
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạ
thì cái đó mình cũng phải tác ý Thầy?
Trưởng
lão: Ờ, phải
tác ý dừng lại con, chứ không khéo nó thầm nó nhắc lại, con ngồi đó con lắng
nghe nó ca hát nữa, bởi vì cái tưởng mà, nó có một cái người tưởng của con. Cho
nên vì vậy đó, bởi vì ý thức mình làm chủ mà.
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạ
không, cái đó là cái niệm…
Trưởng
lão: À cái đó
là cái niệm chứ chưa phải hát. Đó cũng là cái niệm con, nó chưa sâu đó, chứ mà
con sống trong tưởng thời gian sau nó ngồi nó hát, con ngồi con nghe nó hát.
Tu sinh
Diệu Hiền: Giống
như con ngồi con nhớ lại những cái bài hát ngày xưa.
Trưởng
lão: Đó con nhớ
đó là cái niệm, cái niệm ý thức nhớ lại. Thì tác ý bảo: “Dừng đi! Ở đây còn
hát, hồi đó hát không đã sao mà giờ còn nữa?”. Đó là con bảo nó dừng đi không
có gì đâu.
À, nói chung
là bị tưởng thì mình biết rõ là mình bị tưởng rồi đó thì nó cũng không phải khó
phá đâu, mình không chấp nhận nó thì nó sẽ không còn nữa chứ không phải gì. Con
chỉ cần không chấp nhận nó là được rồi. À chứ còn con chấp nhận mà con cứ con
thích để cho nó hiện ra đó là con nuôi nó đó, thì không được!
Tu sinh
Diệu Hiền: Trời
ơi! Con sợ thấy mồ luôn.
Trưởng
lão: Ờ, sợ thấy
mồ. Khi mà con ngồi mà nó hiện ra thì con đứng dậy đi. “Tao cho mày hiện, tao
đi”. Mà con đi mà nó hiện ra nữa, “tao lấy roi tao quất mày á, tao đập cho mày
văng ra chứ ở đó mày đi theo”. A, bây giờ con đi kinh hành con nghe nó đi sau
nó bộp bộp bộp bộp đi sau đó là nó đó. Tưởng của con đó. Con đi đằng trước đó
thì con không nghe bước chân của con đâu mà con nghe nó đi đằng sau đó, trời
ơi! Có người nào đi sau đó. Tưởng nó đi chứ ai mà đi. Thì đó, con lấy roi con
quất nó “ở đó mày đi theo”.
(39:32) Tu
sinh Diệu Hiền: Nhưng mà con chưa tới, nhưng mà ngày hôm đó con ngồi
con ở nhà khách con nhìn ra cái cục đá ở phía trước, con thấy có con thằn lằn
nó bò, con nhìn kỹ con thằn lằn từ từ nó đứng nó biến mất Thầy, ban ngày luôn.
Trưởng
lão: Đó là cũng
bị tưởng biến chứ Thằn lằn làm gì biến?
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạ
con tưởng đó là bị tưởng hay gì đó.
Trưởng
lão: Bị tưởng
đó con. Đó là tất cả những cái đó. Cho nên vì vậy, con nhìn con thằn lằn bò sao
từ từ nó mất, đó là con nuôi tưởng ở con đó. Ờ thấy con thằn lằn rồi ngó chỗ
khác đi đừng ngó nó nữa rồi nó thành tưởng. Hễ con tập trung con ngó, bởi vì
thường thường con tu sai là tại vì con tập trung ý thức, cho nên bây giờ con
ngó gì mà chăm chăm một hơi là tưởng nó hoạt động, đó là tập trung nó hoạt động
chứ sao.
Tu sinh
Diệu Hiền: Nếu
trường hợp con thấy con thằn lằn đó thì con phải làm sao Thầy?
Trưởng
lão: À, con thấy
thằn lằn đó thì đừng ngó nó nhiều, ngó ít thôi, ngó sơ qua thôi đừng có tập
trung coi con thằn lằn coi nó bò đi tới đâu, cứ chứ ý thằn lằn thì đó là tập
trung. Có phải không, con thấy không?
Cho nên vì vậy
đó, mới thấy con thằn lằn biến, chứ còn nếu mà con không tập trung theo nó thì
làm sao nó biến? Thì cái tưởng con nó biến con thằn lằn chứ sao. Cho nên vì vậy
đó con thấy không, khi mà mình đừng có tập trung, bởi vì do tập trung nó mới có
tưởng.
Bởi vậy mình
không có tưởng mình tập cho nó có tưởng thêm nữa càng tốt có sao.
(41:10) Trong
thời đức Phật, nói chung là cũng có nhiều người có tưởng, bởi vì cái số người
mà theo ngoại đạo đều là bị tưởng hết đó con, chứ không phải không đâu. Nhưng
mà đến đức Phật thì đức Phật đã tìm mọi cách để phá tưởng họ.
Còn con bây
giờ thì thật sự Thầy dạy đúng theo Pháp Phật nhưng mà con tu là tại vì con ức
chế ý thức, cho nên con bị loạn tưởng. Bởi vậy Thầy nói thật sự ra Kinh sách Đại
thừa và một số người đã đi trước đã dạy chúng ta, từ cái người Trung Quốc họ
truyền sang qua Việt Nam đã dạy chúng ta tu tập như thế này là nó đã thành một
thói quen rồi. Cho nên vì vậy mà người nào muốn tu đều là phải nhẫm lại cái lối
mòn của họ hết, Thầy gạt ra gần chết!
Bây giờ mấy
con hễ không tu thôi, tu cái mấy con cũng lọt trong mấy ông Thầy tổ này hết! Thầy
tổ hết, mấy ông này là dạy cái kiểu đó hết chứ không có ông nào mà dạy trật.
Các con thấy có người nào mà dạy cái kiểu theo Thầy đâu. Kinh sách đâu có viết
ra, trừ ra sách của Thầy, chứ nếu mà có dạy thì kinh sách của mấy ông đó để ra
đầy đủ hết rồi.
Mà bây giờ
kinh sách của mấy ông để mấy con đọc thử coi. Cái tạng Kinh, Hán Tạng của mấy
ông, trời đất ơi! Tam tạng, Thầy nói thiệt ra thấy mà mệt, để một cái tủ cái
căn phòng này chồng cao lên thế này nè. Coi thử coi ai mà đọc hết không, vậy mà
mấy ông viết ra như vậy đó mà chỉ có bao nhiêu đó lặp đi lặp lại thôi chứ không
có khác.
Ông thì vẽ
ra thêm cái này chút, ông thì vẽ ra thêm cái kia chút, viết ra nhiều sách vô lượng.
Bởi vậy Tam Tạng Kinh điển nghe ghê thiệt! Rồi đặt ra câu chuyện mà Đường Tăng
mà đi thỉnh kinh, trời đất ơi trời! Chuyện đó kinh quá trời. Chứ sự thật ra
mình viết ra rồi mình bày đặt ra cái chuyện mà huyền thoại, ra cái chuyện Tam Tạng
đi thỉnh kinh. Sự thật ra đâu có gì đâu, cũng ở bên nước Trung hoa, từ cái chỗ
mà cái chùa đó mà viết Kinh ra thì cho cái ông Thầy nào rinh về tại cái Tỉnh đó
gọi là Tam Tạng đi thỉnh kinh, chứ đâu mà đi Thiên trúc.
(43:23) Thầy,
nói chung là cái sự thật là cái sự thật. Có Đường Huyền Trang thật sự trong cái
thời nhà Đường thì có Đường Huyền Trang. Nhưng Đường Huyền Trang thì cái người
mà tu hành giữ giới đồ cũng nghiêm chỉnh, thông suốt những kinh sách Đại thừa,
cho nên vì vậy mà người ta thêu dệt lên để làm cho cái chuyện kinh sách của người
Trung Quốc viết cho độc đáo một chút thôi, chứ không có gì mà đi thỉnh kinh hết.
Thỉnh kinh ông Phật ông viết chữ Hán vậy sao ông Phật con? Không! Mình đặt ra
câu hỏi mà, chữ Nho của Tàu chớ, hổng lẽ mà ông Phật cũng viết chữ Nho nữa sao,
qua bên Ấn Độ mấy con coi người Ấn Độ người ta viết chữ gì?
Không, mình
phải có sự suy luận để mình thấy được cái giả dối người ta gạt mình mà, đâu có
phải mình thiếu sự suy luận đâu, cứ nghe đâu tin đó đâu được!
Cho nên vì vậy,
mà bây giờ tưởng càng tốt. Con về tu tưởng đi. Bây giờ tại sao? Tại vì chưa bay
được, tưởng cho nó bay. Thì có vậy thôi chứ gì đâu. Ờ bây giờ con đi con nghĩ
tưởng trong đầu: “bay lên nhe hông!”.
(44:44) Tu
sinh Diệu Hiền: Thầy ơi, con sợ quá Thầy ơi!
Trưởng
lão: Sợ cái gì! Bay
mà sợ, đâu có gì đâu. Đừng có té nha, bay thì bay…
Thì tu tập một
thời gian sau mà lỡ nó có bay được, thì mình biểu diễn cho mọi người người ta
coi không phải gì hết. Ở đây tôi tu tưởng nè, mình đừng có nói đó là Phật dạy
đâu, mà đây là tưởng của tôi tôi tu nè, tôi đi một cái một trăm thước, bà con
người nào muốn tu theo tôi, tôi dạy.
Tu sinh
Diệu Hiền: Chắc
ngàn năm con cũng không dám nữa chứ.
Trưởng
lão: Có gì đâu!
Sự thật ra cái trọng lượng của mình mà cái tưởng mà nó nâng được vậy cũng hay lắm
chứ! Đâu có sao đâu.
Tu sinh
Diệu Hiền: Nhưng
mà nó không thể hiện được vậy mà nó làm cho con phải chết bốn cách đó con cũng
không biết nữa cái đó con trả cái nghiệp báo gì không? Con thắc mắc cái đó đó
Thầy.
(45:41) Trưởng
lão: Thì con cứ bay được con bay, chết đâu mà chết, có gì đâu. Con nên
nhớ rằng: khi cái nghiệp bay được thì con sẽ tiếp tục tái sanh, phải không? Mà
bay được thì tức là phải sanh làm con chim. Thì đâu có gì thì bỏ cái thân này
làm chim thôi. Con mà làm chim thì chim đại bàng.
Cho nên đừng
sợ con! Trên đời này không nên sợ một điều gì hết. “Tao cho mày tưởng”. Nếu mà
được cái tưởng vậy rồi đó con cứ tu tập tưởng đi, có Thầy đây mà đâu gì, bay
lên Thầy lôi xuống. Còn muốn để bay thì cứ để cho nó bay càng ngày càng cao lên
thì tốt.
Cho nên đừng
sợ gì hết, cứ tập cho mày tưởng đi, mà nếu chết mày thì tao làm chim. Tại vì
mình tưởng mình bay mà, cho nên không có sao đâu, đừng có sợ! Khi mà con không
sợ tưởng thì tưởng nó hết. Bây giờ Thầy kết luận rồi đó.
Bắt đầu bây
giờ con bảo nó bay đi, thì nó có bay được đâu thì như vậy là nó hết chứ gì. Bay
cho cao à chứ mà, cứ nghĩ là mình đi như thế này cứ tưởng là mình bay sự thật
là con có bay được đâu, có phải không? Thì con bảo nó bay cao lên đi, mà nó bay
cao không được thì tao bẻ giò mày. Mình tu tưởng trái lại diệt tưởng, có hiểu
chỗ này Thầy muốn nói không?
(47:31) Thuận
theo nó mà diệt nó, đó là một cách hay nhất. Còn bây giờ con làm nghịch nó thì
nó phải bẻ quẹo qua cái tưởng khác, có phải không? Bây giờ thì con bị cái tưởng
này rồi con không dám rồi, cho nên vì vậy mà nó sẽ đưa con đi chỗ khác.
Tu sinh
Diệu Hiền: Vậy
còn nữa hả bạch Thầy?
Trưởng
lão: Chứ sao!
Cái mặt của con là mặt tưởng làm sao mà chạy đâu khỏi. Ờ, cái mặt bơ bơ, tưởng.
Đó con coi coi, nhìn mọi người đều có tưởng không, có phải không? Người ta đâu
có bị tưởng như con đâu, còn con bị tưởng. Vậy thì con cứ tập tưởng lên thì nó
sẽ bay không được thì con bẻ cổ nó thì nó hết chứ gì đâu, ăn thua gì. Con cứ
dùng đi, coi thử coi nó bay được bao nhiêu, coi nó bay được bằng cái nóc nhà
này.
(48:24) Tu
sinh Diệu Hiền: Mà bạch Thầy, con đâu có phải dùng tưởng muốn bay đâu
Thầy.
Trưởng
lão: Thì con
không muốn, nhưng mà tại nó tưởng, cho nên bảo nó bay đi, “tao nghe tưởng bay dữ
lắm”. Thì con cứ tập đi rồi con sẽ thấy là mình sẽ điều khiển nó chứ đừng có sợ
nó.
Ban ngày thì
con phụ bếp này kia được rồi, tu tập 3 giờ chiều, tối, khuya được rồi đâu có gì
đâu. Nhưng mà tu tập sao đúng, bây giờ về cái phần này thì tưởng rồi, con ngồi
đâu cũng bị tưởng. Vậy thì con đi kinh hành thì con bảo: “Đi khỏi mặt đất một
thước cho tao, kì này tao không làm người nữa mà tao làm ma”.
Các con có
nghe người ta nói ma đi khỏi mặt đất không? Đi khỏi mặt cỏ. Cho nên khi mà thấy
người nào đi, thì người ta nằm sát đất xuống nhau hết.
Nghĩa là con
muốn hết tưởng là con phải làm mọi việc mà con biểu nó phải làm theo cái tưởng
của con. Đi chợ thì phải đi cho nhanh, thử coi nó đi nhanh không, nếu mà đi
không nhanh thì tao không chấp nhận đâu, đi cho nhanh bởi vì mày tưởng mày phải
làm cho hơn người ta. Rồi là con đi mua gì đó thì bắt đầu con về con nấu ăn này
kia: “Tưởng thì phải nấu ngon không có được nấu dở”, nấu dở thì mày còn người
ta chứ chưa phải. Bữa nào con nấu món ăn nào đó con hỏi: Món ăn này ngon không?
Khen ngon đó là tưởng nấu, còn dở là tao nấu.
(50:24) Thầy
mật Hạnh: Coi chừng nói chị về chị tưởng thiệt, cái chết!
Trưởng
lão: Vậy chứ
sao, cầu cho tưởng nhiều…hay. Đâu có gì đâu, cái đó là cái hay con, mình biết
dùng nó mà. Thuở giờ mình nấu ăn dở, bữa nay tao bảo: “Tưởng nấu ăn cho ngon”,
thì bắt đầu nó làm ngon mấy người này ăn khen: “Trời đất ơi, chị Diệu Hiền nấu
ngon quá!”.
Đâu có gì
đâu, bởi vì nếu mà con bây giờ có một mình á, có Diệu Hiền không á thì con làm
gì thì có mình con, bây giờ nó thêm hai người rồi. Thì tại vì con, nãy phải
không con nói đây tưởng không à, à trong này nè con bị tưởng nè, thì đó là hai
người. Cho nên vì vậy con phải sai nó, con sai tưởng làm, “mầy mà làm coi không
được là bị tao”, đó nó vậy đó, thì nó sẽ hết. Bắt đầu bây giờ nó thấy làm không
được thôi nhập vô thành mình con, có phải không? Con hiểu chỗ đó không?
(51:29) Tu
sinh Diệu Hiền: Giờ Thầy chỉ con cách phá đi Thầy.
Trưởng
lão: Vừa nói
cái tưởng vừa chỉ cách phá bằng một cách thực tế. Mình sai nó, mà nó làm dở, biết
rằng nó bị ngoại tưởng. Vậy thì từ đây về sao không có tưởng nha, mày làm trật
rồi không có đúng! Còn mà nó làm ngon mọi người khen đó là tưởng, tao tin mày.
Thì cái tưởng của con nó bị con sai, nó bị Diệu Hiền sai nó, cho nên nó làm
ngon. Con hiểu không?
Cho nên con
đi mà thấy đi kinh hành mà cứ đụng đất vậy đó, thì con sai nó: “Đi lên trên
cao! Mày là tưởng, thì phải làm theo tao sai chứ sao lại không chịu nghe”, Mà
nó đi lên trên cao thì đúng là con sai được rồi. Mà con sai được rồi thì con bảo
đi sát dưới đất thì nó làm đi sát dưới đất, thì như vậy là con làm chủ tưởng,
có phải không, phải sướng không? Có hai người.
Sai được cái
này thì phải sai được cái kia chớ, có đúng không? Sai đi cao nó đi cao, mà bảo
đi thấp là phải đi thấp, thì như vậy là con làm chủ tưởng con, cho nên giờ diệt
nó chi?
Con người
nào cũng có tưởng, nhưng mà tại vì người ta không có tu cho nên thành ra nó
không bị tưởng, nó có nhưng mà nó nằm đó nó không có làm việc, con hiểu không ?
Bây giờ con tu nó hiện ra rồi thì mình có người thứ hai thì mình sai nó mà làm
việc, có phải sướng không?
(53:04) Đây
bây giờ Thầy nhắc lại, cái cô Bích Hằng cô bị chó điên cắn cho nên cô bị tưởng,
do đó cô nhìn xuống lòng đất cô thấy hài cốt người ta. Do đó, nhà nước muốn đi
tìm hài cốt liệt sĩ thì mới nhờ cô đi tìm. Cô đi thì cái đôi mắt cô cũng như
mình nhưng mà cô thấy dưới lòng đất. Có phải không? Khác hơn, là tại cái tưởng
của cô nó giao cảm nó nhìn thấy chứ đâu phải cô, cho nên vì vậy cô là hai người,
phải không? Cô sai cái người kia đi tìm hài cốt chứ cô đâu có đi. Cho nên vì vậy
đó, con bây giờ là hai người thì cũng y như cổ, mai mốt nhà nước hay được, người
ta đến thỉnh con đi tìm hài cốt.
Bởi vậy, cái
người nào mà tu bị tưởng thì mình sử dụng lợi ích cho xã hội, cho đời, có phải
đặc biệt không? Cái người mà người ta chưa bị tưởng, không làm việc thì thôi
người ta chịu đi, cũng như mấy người này đâu có bị tưởng đâu, họ đâu có làm được.
Còn con bây giờ có tưởng rồi thì phải làm việc cho lợi ích chứ, điên gì mà bị
tưởng lại đi diệt nó? Trời đất ơi! Người ta sai nó làm việc chứ. Trời đất!
Các con thấy,
nhiều cái nhà ngoại cảm mà người ta sử dụng được cái tưởng người ta để giao cảm
cái chỗ này, chỗ kia, chỗ nọ người ta làm lợi ích cho xã hội điều đó là điều tốt
mà, đâu có xấu.
(54:33) Tu
sinh Diệu Hiền: Bạch Thầy, nếu nói vậy thì con mắt con hằng đêm thì tự
nó nhìn thấy cái được trong bóng tối nó sáng như cái đèn ngủ vậy: “mày phải
nhìn xa nữa cho tao”.
Trưởng lão: Đúng rồi! “Mày phải thấy được mọi vật cho tao”, mình sử
dụng được cái ý tưởng của mình, cái tưởng của mình.
Tu sinh
Diệu Hiền: Giờ
cái lỗ tai con tự dưng giờ, nó nghe hoài cái âm thanh này gì, giờ con nói: “Mày
phải nghe về nhà cho tao”.
Trưởng
lão: Ờ, “mày phải
nghe về nhà, nghe được ở nhà nói cái gì. Chứ mày không có nghe ồ ồ ồ đó không
có được, âm thanh vậy không được. Phải nghe về nhà!”.
Mình phải
sai nó chứ, tại mình có mà, nó hoạt động là mình mừng rồi, phải không?
Nhưng mà con
sai thì con phải khéo léo, chứ còn không khéo người ta không biết người ta nói
con điên. “Trời ơi! Nhỏ này tu ấp lút (tức là tu nhiều) rồi bây giờ nó nói chuyện
gì trên trời, dưới đất không, không biết gì hết. Ở đây mà nói chuyện đâu ở nhà
nó”.
Đó thành ra,
con còn ý thức hẳn hòi cho nên con điều khiển bằng ý thức sai nó làm việc chính
xác, đầy đủ ý nghĩ của nó. Bây giờ tôi nói chuyện với gia đình tôi, bây giờ cha
mẹ con nói chuyện với nhau, mấy người không tin mấy người nói tôi nói lảm nhảm
mấy người gọi điện thoại về, đây số điện thoại đây, hỏi ba tôi nãy giờ tôi nói
chuyện với ổng đây, có phải không? Người ta gọi điện thoại về dưới đó đúng
thông thống vậy, thì đó là con đã sử dụng được tưởng.
(55:58) Tu
sinh Diệu Hiền: Con không ham cái đó Thầy!
Trưởng
lão: Tại vì giờ
nó có lỡ rồi. Chứ phải chi mà không có thì thôi, còn giờ đã có rồi mà diệt sao?
Đó con thấy không? Bởi vậy bây giờ cô Bích Hằng cô đã có cái tưởng hoạt động vậy
rồi, bây giờ diệt à? Để trở về bình thường à? Đâu, cái chuyện đó là sai! Sử dụng
nó để làm chuyện lợi ích. Con giờ có tưởng cũng giống như cô Bích Hằng thì phải
sử dụng làm lợi ích chớ.
Tu sinh
Diệu Hiền: Còn
nếu mà “mày làm không được là…”?
Trưởng
lão: “Là bị đòn
với tao à, tao trị à”. Có phải không? Mình sai riết rồi nó làm cho mà coi, tại
vì tưởng con hiện.
Tu sinh
Diệu Hiền: Con
không có muốn đâu Thầy ơi! Trưởng lão: Chứ ai mà muốn, nhưng
mà bây giờ nó lỡ có rồi, thì bây giờ phải sai nó làm việc chứ.
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạ,
nhưng con nghĩ chắc nó làm không được đâu Thầy.
Trưởng
lão: Sao con biết
nó làm không được? Nó làm còn hay hơn con. Hồi nãy Thầy nói rõ ràng, là con nấu
ăn dở cho nên con sai nó nấu ăn ngon, mà nó làm ngon thì biết là tưởng con làm
rồi.
Tại sao mọi
lần con nêm con bỏ muối rồi nhiêu đó con thôi. Mà giờ trong cái tưởng của con
nó nghĩ phải bỏ thêm đường, thì giờ con bỏ thêm đường cái món ăn con nó lại
ngon rồi, thì cái tưởng con nó làm, phải không? Cho nên vì vậy mà hồi nãy Thầy
nói, con điều khiển cái tưởng con cái nấu ăn coi nó ngon. Ờ, mà nó làm được
chuyện đó rồi thì con điều khiển nó “đi cách trên mặt đất một thước” mà nó làm
được rồi thì con phải làm chuyện khác nữa, và đồng thời con sẽ sai nó…
Tại vì con
tu có tưởng nó hoạt động thì bây giờ mình đã có thêm một cái người phụ giúp
mình thì mình phải sai chứ. Người ta không có người tôi tớ, người phụ lực thì
người ta thôi. Còn con giờ có người phụ mà không chịu sai, không chịu làm vậy
phải dở không?
(58:01) Cũng
như bây giờ ở gần bên Thầy có cô Trang, Mật Hạnh Thầy phải sai cái chuyện này
chuyện kia, phải không? Chứ cỡ không có mấy người này Thầy sai ai. Còn con bây
giờ có người mà không biết sai, đó đâu phải khùng, phải không?
Cầu cho tu
có người thêm đặng mà hoạt động làm cho tốt công việc. Tu lợi ích cho mình, mà
lợi ích cho người mà còn có người phụ con làm việc thì vậy là tốt, đâu có gì
đâu. Con thấy giải thoát của đạo Phật Thầy nói: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự” lúc nào cũng không giận hờn, buồn phiền, không ham muốn
cái gì hết đó là giải thoát rồi thì như vậy là con làm Phật rồi, bây giờ lại có
người phụ giúp mình không phải tốt sao? Con lại đòi hỏi cái gì lạ lùng vậy, Thầy
không biết à?
Phật rồi thì
còn có người mà, thì sai nó làm việc.
Nhắc cho con
thấy nè, bây giờ mọi người ở đây ai cũng thành Phật được hết, bởi vì ai cũng nhận
ra “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Mà giờ người ta chửi, người ta mắng
mình không giận, không hờn, buồn phiền; người ta nói mình nấu dở, nấu không
ngon này kia cũng không buồn phiền gì hết, không giận hờn gì hết do đó mình giải
thoát rồi, mình là Phật rồi. Bây giờ bao nhiêu, tám ông Phật ngồi đây rõ ràng
chứ đâu có phải 1 người, có phải không?
Tám ông Phật
là tại vì người ta nói gì mình không chướng ngại hết, mình không giao động tâm
hết là Phật rồi, chứ tu cái gì? Mấy con còn tu tu cái gì nữa? Giải thoát rồi chứ
cần gì phải tu!
À, mấy con
đã hiểu “Tâm bất động, thanh thản, an lạc…” Bây giờ tâm thanh thản nè , nó bất
động không ai làm cho nó dao động nè. Nó bây giờ nó ngồi đây nó an ổn chứ có ai
làm nó đau nhức chỗ nào đâu mà gọi là không an ổn? Mà giờ mình có làm gì đâu,
nó vô sự chứ, nó ngồi đây nghe Thầy nói chuyện chứ nó có làm cái gì, nó có cày
cuốc ở ngoài kia đâu mà nói nó hữu sự. Có phải không? Mấy con ngồi đây mấy con
đâu có làm gì đâu thì đó tức là vô sự.
(01:00:11) Thành
ra “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” bây giờ mấy con có đủ hết rồi, thì
đó là Phật của mấy con rồi chứ đâu gì, mà Thầy cũng vậy, mấy con cũng vậy, Thầy
với Phật Thích ca với mấy con đây đều là đồng nhau với một trạng thái đó là Phật
rồi. Còn bây giờ con có thêm người sai thì Phật phải sai người khác, thì được
chớ có sao! Chứ con đừng vì chấp cái tưởng của con mà con thấy sao lại trong
người tôi có hai người.
Phật thì phải
có thị giả, mà con hơn người ta là con có thị giả. Cho nên con sai được cái người
đó làm việc phụ con thì con cứ sai, có gì đâu mà con lại sợ?! Không có sợ tưởng,
mà hãy sai nó làm việc với con để cho con làm công việc càng lúc càng tốt,
không có gì hết.
(1:01:04) Hỏi: Một
người mà đang tu tập thường hay rơi vào trạng thái tưởng là nguyên nhân gì?
Đáp: Một người tu tập mà hay rơi vào
trạng thái tưởng là cái người mà tu tập đó nó chỉ ức chế ý thức của nó, cho nên
cái tưởng nó nó phải làm việc thôi, bởi vì ý thức không làm việc thì tưởng làm
việc. Còn Thầy ngồi đây mà Thầy tu tập, mà Thầy nghĩ cái này cái nọ kia toàn là
cái pháp Thiện chứ không có cái pháp nào làm Thầy chướng ngại, cho nên cái đầu
óc của Thầy nó còn nghĩ mà.
Còn con ngồi
con tu tập cái đầu con nó không nghĩ thì cái tưởng nó phải nhảy ra nó nghĩ chứ.
Thành ra con tu tập một thời gian sau mà con không nghĩ đó, cái ý thức nó không
nghĩ đó thì cái tưởng nó phải hiện ra. Mà cái tưởng, trong thân của con nó có
năm cái uẩn, năm cái thằng ở trong đó đó: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức. Sắc, Thọ,
Tưởng thì cái thằng tưởng của con nó đã hiện ra nó làm việc với con rồi, cho
nên con mới thấy tưởng. Còn mấy người này có tưởng mà nó chưa có ra, nó nằm ngủ,
nó còn ngủ ở trỏng cho nên nó chưa chịu làm việc đâu.
Mà mấy người
này, họ không muốn cái thằng đó làm việc, mất công sai, để tao làm việc chứ “có
mày mày lộn xộn quá!”.
(01:02:22) Tu
sinh Diệu Hiền: Con cũng đâu có muốn đâu Thầy.
Trưởng
lão: Ờ, con
không có muốn tại sao bây giờ nó hiện ra?
Mấy người
này người ta không có ức chế ý thức cho nên nó đâu có hiện ra được. Còn con do
con ức chế ý thức cho nên nó mới hiện ra đặng nó phụ con một tay nó làm việc,
chớ có gì đâu!
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạy
cái đó tại con ngu con tu sai rồi Thầy ơi!
Trưởng
lão: Không có
sai đâu, cái đó là tại nó dốt.
(01:02:50) Hỏi: Người
mà muốn tu tập không bị rơi vào tưởng thì phải tu tập như thế nào?
Đáp: Thì sống như mấy người này đâu
có tưởng đâu. Thì giờ con đi nấu cơm, con đi này kia đồ, con đi với cái ý thức
của con nhe, chứ con sai cái tưởng con đi thì tưởng con nó sẽ hoạt động bởi vì
con có cái người tưởng rồi. Còn người ta cái người tưởng nó ngủ, nó không có
làm việc nó ngủ. Còn của con nó chờ sai nó làm việc đó, tại vì con có người phụ.
Cho nên bây
giờ con muốn không rơi vào cái trạng thái tưởng đó thì nó cũng không phải khó.
Bắt đầu nghe lời Thầy sai nó làm việc, nó làm việc không được thì dẹp nó thì nó
còn có mình con. Có phải không? Sai nó làm không được thì dẹp, mày làm không được
thì từ giờ về sau tưởng không có loạng choạng ở đây nữa, có phải không?
Tu sinh
Diệu Hiền: Con
hiểu.
Trường
lão: Có vậy
thôi là hết, chứ đâu có gì đâu. Dẹp tưởng đâu có khó đâu, đuổi nó ra khỏi nhà
thì nó hết tưởng à. À bây giờ con có đứa phụ công việc con, đứa đầy tớ đây.
Tu sinh
4: Người tu mà
hạn chế để đừng bị tưởng thì giới luật phải nghiêm chỉnh hay như thế nào?
(01:04:34) Trưởng
lão: Nói chung đó, là một cái người mà muốn tu, cái cơ bản đầu tiên của
họ mà họ muốn tu là họ phải triển khai cái tri kiến nhân quả của họ. Rồi từ cái
tri kiến nhân quả của họ, bởi vì cái tri kiến là cái sự hiểu biết con. Rồi cái
hiểu biết đó họ mới nghiên cứu ở trên Giới luật của đức Phật.
Cho nên họ mới
thấy cái giới này họ chấp nhận, họ thấy họ sẽ sống được trong cái giới đó. Họ
thấy cái giới này là đem đến sự lợi ích. Ví dụ như bây giờ thấy trong một cái
giới, con đọc ở trong năm cái giới của người cư sĩ đi, con thấy cái giới “không
vọng ngữ” mà cái giới này rất hay! Là tại vì trong thời đức Phật, đức Phật dạy
cho La Hầu La là đứa con trai của mình đó. Khi đức Phật rửa chân thì đức Phật hỏi
La Hầu La: “Vậy chứ cái nước rửa chân này mình có uống được hay không?”
Thì La Hầu
La mới nói: “Nước mà rửa chân thì không có uống được bạch Thế Tôn”. Thì La Hầu
La nói vậy, đức Thế Tôn nói: “Một cái người mà nói dối mà vọng ngữ thì cũng giống
như nước này”. Đó!
Rồi đức Phật
mới nói: “Khi bây giờ đem cái nước này đổ đi, cái chậu mà rửa chân này nè, có
đem cơm hay hoặc là đồ ăn bỏ trong này để ăn được không?”
Thì La Hầu
La nói: “Cái chậu này chậu rửa chân thì không thể bỏ cơm, thực phẩm ở trong này
mà ăn được”. Thì đức Phật nói: “Một cái người nói láo thì cũng như cái chậu mà
rửa chân này không còn xài được nữa, phải bỏ!”.
Cho nên
trong năm cái giới của người cư sĩ thì cái giới đó thì cái “giới vọng ngữ” là
cái giới thứ nhất đó, chứ không phải là cái “giới sát sanh”. Nhưng mà các Thầy
tổ của mình nâng cái giới sát sanh lên làm thứ nhất.
Đó, vì vậy
mà lấy cái chỗ mà giáo giới La Hầu La của đức Phật đối với đứa con trai của
mình đó, thì lấy cái giới đó để cho mình nghiên cứu lại. Thứ nhất mà cái giới vọng
ngữ đó, mình tạo cho mình mất uy tín, mình nói người ta thấy mình nói dối,
không thật đó thì mất uy tín, mà thường thường Thầy nói con người hay nói dối.
Họ nói dối không hại ai hết hà. Mà hỏi họ lật đật cái họ nói cho qua vậy thôi
nhưng mà có dối trong đó.
(01:06:54) Cho
nên khó lắm, cái giới nói dối khó lắm! Nói về giới luật đức hạnh thì cái tri kiến
giải thoát nhân quả thì phải xét thấy trên những cái năm giới này, mà cái giới
này thì phải xét thấy rõ ràng. Cho nên từ đó do cái giới này, cái tri kiến nhân
quả nó sẽ phát triển rất rộng, giữ gìn cái giới không vọng ngữ, nó sẽ phát triển
cái tri kiến rất rộng. Mỗi mỗi mình cố gắng thì phải tư duy để trả lời, chớ
không khéo mình trả lời đại là bị vọng ngữ. À, thường thường mình ai hỏi thì nó
theo thói quen nó trả lời mấy con, chứ nó không chịu suy nghĩ đâu. Còn đức Phật
muốn dạy như vậy để chúng ta suy nghĩ rồi mới trả lời, nó mới chính chắn.
Đó, cho nên
vì vậy mà ai nói gì, hỏi nó rất dễ dàng, nhưng mà mình chậm chạp suy nghĩ để trả
lời!
(01:07:48) Cho
nên nãy giờ mà con nói về tưởng đó thì Thầy biết con hai người chứ không phải một.
Cho nên vì vậy những cái điều mà con gặp phải, không phải là con nói dối mà nói
thật ở trong tưởng, mà tưởng là cái thằng nói dối dữ lắm!
Cái tưởng nó
không có hình dáng, nó không có thật. À bây giờ con nói: “Con sẽ nghe được âm
thanh từ đây về dưới gia đình ở quê con”, thì thử hỏi mọi người ở đây người ta
nghĩ: “Trời, cái lỗ tai tui đâu có nghe dữ vậy?! Cho nên thôi, cô nói dối”. Có
phải không? Nhưng mà họ đâu có biết rằng cái tưởng của con nó giao cảm nó nghe
được, họ đâu có hiểu.
Cho nên khi
một cái tưởng của mình nó hoạt động rồi thì không hỏi, chỉ ngầm hỏi Thầy, chỉ
ngầm giữ cái tâm bất động thì nó sẽ diệt nó thôi. À, bây giờ con chỉ giữ cái
“tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, thì bắt đầu cái tưởng nó hiện ra một
cái tướng gì đó thì con nhắc: “Tâm Bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Đây không chấp nhận”. Rồi im lặng để xem coi những cái niệm trong đầu của
con về cái tưởng đó nó có khởi cái gì? Mà khởi thì tác ý, khởi thì tác, dùng ý
thức để làm chủ mà. Cho nên trong Kinh Pháp Cú đức Phật dạy: “Ý làm chủ,
ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Lấy cái ý thức đó mà như cái lý giải
thoát đó mà tác ý.
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạ,
nếu khởi là tác ý liền?
Trưởng
lão: Mới khỏi!
Chứ không phải là mình tác ý để ức chế ý thức nữa. Có nhiều người lấy câu: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi sợ có vọng tưởng rồi tác ý nữa chứ
gì? Cái đó là sai!
(01:09:21) Tu
sinh Diệu Hiền: Dạ, cái đó là con sai đó bạch Thầy. Thì con nghĩ cái
câu tác ý đó giống như là để con tác ý lên để con dẹp cái niệm đó thôi, chứ
không phải tác ý để cái câu đó để mình nhắc cho cái tâm mình bất động, thì sau
này con mới nó hiểu lại đó.
Trưởng
lão: Đúng vậy!
Cho nên Thầy muốn nhắc con đó thì bây giờ nó đã như vậy rồi, thì hiện bây giờ
mình thử cái tưởng của mình coi nó làm cái gì? Làm thì mình sai nó, mà nó làm
không được dẹp liền tức khắc. Nó cứ nó làm không được là dẹp.
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạ,
nhưng mà bây giờ cái trường hợp của con mà nó có khởi niệm lên thì con vẫn phải
ngồi quán xét nhân quả lại. Trở lại giai đoạn một.
Trưởng
lão: Phải rồi,
đúng rồi con. Trở lại giai đoạn một chứ không thể mà đi giai đoạn hai được.
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạ,
nhưng mà khi con quán xét thì con nghĩ đó là con đang quán xét nhân quả, và sau
khi quán xét xong rồi con có thể tác ý được câu tâm bất động.
Trưởng
lão: Tác ý
luôn, tâm bất động, có vậy thôi!
(01:10:13) Tu
sinh Diệu Hiền: Mà khi mà con có những cái gì con muốn hỏi Thầy như Thầy
dạy là giữ tâm bất động để con hỏi Thầy đó, nhưng mà sợ lúc đó con sợ bị cái thằng
tưởng nó hiện ra đặng nó dạy đúng không bạch Thầy?
Trưởng
lão: À đâu có,
khi mà con thấy cái tâm con giữ được tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự
thì thằng tưởng không hiện được. Bởi vì nghĩa là con đã dùng nó rồi, con đã biết
nó. Ví dụ bây giờ cái tưởng này nó hiện nó nói cái chuyện nó rồi, cũng là cái
niệm ở trong đầu con mà cái niệm đó niệm tưởng, chớ không phải là cái thằng tưởng,
con hiểu không?
À bắt đầu
hay hoặc một cái trạng thái gì nó xảy ra trên thân tâm con thì cái đó là cái trạng
thái của tưởng rồi, thì do đó con tác ý: “Tâm Bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự” con không chấp nhận nó con, rồi nó sẽ đi. Mà nó không đi, con ngồi thì con
bị cái trạng thái tưởng đi, thì nó không chịu đi, con tác ý nó không chịu đi
thì con tác ý con đứng dậy con đi kinh hành.
Đó có vậy,
mình phải dùng tất cả những cái hành động của mình để mình phá cái trạng thái
tưởng, mà cái trạng thái tưởng đó do cái sự bất động tâm của mình, bất động
thân của mình nó mới hiện ra. Hay hoặc là nó do cái hành động, cái hành động đi
kinh hành vầy mà nó khởi tưởng thì mình phải tìm cách để mà tạo cho nó cái âm
thanh, cho nó xả. Âm thanh tức là cái tiếng nói của mình, cho nó xả.
Chứ còn bây
giờ, khi mà nó ở trong ý con nó khởi một cái tưởng niệm của nó rồi thì con sẽ
dùng cái hành động thì con phá nó được. Còn nếu mà hành động con đi mà con bị
tưởng đó thì con phải dùng âm thanh mà phá nó.
(1:11:58) Cô
Trang: Dạ thưa Thầy, nếu mà cái người giữ giới luật hoàn chỉnh như vậy
thì có bị rơi vào tưởng không Thầy? Hay là tưởng là do một cái phần khác hơn?
Trưởng
lão: Một người
mà giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh mà đúng được mà từ năm giới cho đến mười giới
của cái người Sadi mà tu tập đó, mà giữ trọn vẹn đúng đó thì Thầy nói tưởng
không lọt vô được. Bởi vì giới luật mình lỏng lẽo cho nên tưởng nó mới hay xen
vô, còn giới luật nghiêm chỉnh rồi thì nó không vô được. Bởi vì Giới - Định -
Tuệ mà, đức Phật đã nói mà. Mà giới của mình nó chưa nghiêm chỉnh, chẳng hạn
năm giới thì cho mấy con là nghiêm chỉnh, nhưng mà tới mà Thập giới Sadi đó,
thì có những cái giới ở sau đó mấy con chưa nghiêm chỉnh, thường hay phá độc
cư.
Cô Trang: Như vậy thì do dục sinh ra tưởng
chứ không phải là…?
Trưởng
lão: Lẽ đương
nhiên là dục sinh ra tưởng chứ con.
(01:13:03) Cô
Trang: Tức là khi mà mình giữ chưa trọn vẹn Giới Luật tức là mình vẫn
còn tâm dục trong đó, tức là mình vẫn còn phạm?
Trưởng
lão: Coi như là
cái ý thức mình nó vẫn còn phạm cái giới luật, chứ chưa phải là sạch đâu. Nhưng
mà mỗi cái ý thức mình nó phạm giới, thân và khẩu mình nó không phạm giới rồi tức
là mình giữ có được phần thân với khẩu à, về giới luật đó. Chứ còn cái ý thức của
mình nó khó giữ giới lắm! Cho nên vì vậy đó, do nó sai cái thân và khẩu của
mình không phạm giới cho nên lần lượt nó mới thanh tịnh trong giới vừa cái ý thức,
mà khi mà cái ý thức nó giới luật mà nó thanh tịnh được rồi đó thì mấy con tu
không có lạc đường, nó không bị tưởng nữa.
Tại vì nó
còn dục, mà do đó mấy con ức chế ý thức thì cái tưởng nó mới hoạt động. Còn do
cái Giới luật nó làm cho cái dục nó ly dục ly ác pháp, nó ly hết bởi cái giới
luật mà, nó là cái pháp căn bản. Cho nên trong cái giới luật đó mà cái người tu
thì thường thường là cái tri kiến của họ là tri kiến nhân quả, nó mới giữ giới
được nghiêm chỉnh bởi vì nó giữ được cái giới này là cái nhân của nó rồi, thì
cái quả giải thoát nó kế đó.
Tu sinh
Diệu Hiền: Dạ,
vậy là trong mười cái giới Sadi là có cái giới “không có ca hát” nhưng mà cái ý
mình nó khởi lên cái niệm ca hát vậy là mình cũng đã phạm giới?
Trưởng
lão: Phạm giới
con. Cái ý phạm. Chớ mà con mà ngồi trong thất mà ca nữa thì thôi miệng nó phạm…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét