426- TU TẬP TỈNH THỨC ĐỂ TƯỞNG KHÔNG XEN VÀO
(54:47) Phật
tử: Thưa Thầy, thời gian gần đây thì con cũng bắt đầu buông dần cái câu tác
ý, kéo giãn cái câu tác ý ra nhưng mà tức là khi mà con tác ý: “Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự”, sau con ngồi con để yên lặng, thì tức là
nếu mà nó để yên lặng thì nó lặng lặng đi và đến lúc mình tác ý lại như là tưởng
nó chạy vào, tức là đến khi con tác ý tiếp cái câu sau như “tâm bất động” thì
cái tiếng nó méo đi, gặp cái tưởng, con không biết cái tưởng nó vào. Cho nên
con vẫn bị dính vào cái pháp, tức là ôm vào cái câu tác ý để làm sao cho nó…,
cho nên con bị động như thế.
Trưởng
lão: Tức là từ lâu tới
giờ con bị cái tưởng nó dễ bị hoạt động rồi. Cho nên con tác ý rồi bắt đầu nó để
giữ cái yên lặng của nó. Không ngờ cái sự yên lặng của con, cái ý thức nó không
làm việc trong cái sự tỉnh thức, mà cái tưởng thức nó hoạt động. Cho nên con
tác ý thứ hai là nó có cái tưởng nó hoạt động vô rồi. Cho nên vì vậy mà bây giờ,
theo Thầy thấy cái sức tỉnh thức của con, hiện bây giờ con chỉ cần ôm pháp Thân
Hành Niệm để mà con tập cái sức tỉnh thức của mình thôi, để cho cái tưởng nó đừng
có xen vô.
Bây giờ con
bước đi thì “chân trái bước”, thì con biết rằng cái lệnh ở trên,
cái ý thức của con ra lệnh thì chân trái của con bước. “Chân mặt bước” thì
con biết cái chân mặt con bước, có như vậy thôi. Mà con nghe ở trong tâm của
con mà nó cũng thầm nó nói nói, vậy là con biết cái tưởng nó nói rồi. Thì con bảo: “Mày
dừng lại, tao chưa có truyền lệnh mà mày đã truyền lệnh trước tao thì
không được”.
(56:22) Phật
tử: Con tập cái đi Thân Hành Niệm thế thì con nên tập đi nhanh hay đi chậm,
tại bây con đi thì con tác ý là “dở gót lên” thì con bắt đầu mới
nhấc gót lên, “dở chân lên” thì con bắt đầu đưa chân lên dần dần,
thì con cảm nhận, có thể hơi chú ý vào cái cảm nhận của mình.
Trưởng
lão: Con đừng đi
nhanh mà con đi chậm theo cái lệnh của mình: “Dở chân lên” thì
con dở chân lên, “đưa chân tới” thì con nói rồi con mới đưa tới, “hạ
chân xuống” thì con mới hạ xuống. Chứ đừng có đưa một lượt, vừa nói vừa
đưa xuống thì coi chừng tưởng nó vô.
Nghĩa là con
truyền lệnh với cái ý thức của con hẳn hoi hoàn toàn: “Dở chân lên”,
đó con ra lệnh rồi đó bắt đầu con dở chân lên; “đưa chân tới” thì
cái chân của con để đây chứ con chưa đưa đâu, rồi bắt đầu cái lệnh con rồi con
mới đưa tới; “hạ chân xuống” thì bắt đầu bây giờ con mới hạ
chân xuống. Nó như vậy mới được con.
Phật tử: Vậy mình dứt lệnh xong mới hành động?
Trưởng
lão: Mới hành động.
Cái lệnh của ý thức rồi mới hành động. Chứ không khéo thì mình vừa tác ý mà vừa
là cái hành động theo một lượt với nhau đó là không được rồi. Tưởng nó sẽ xen
vô đó mà nó làm, nó sai cái thân của mình lúc bấy giờ nó làm loạn xị xà ngầu.
Con mất làm chủ cái thân hành của mình mất.
Phật tử: Thưa Thầy tức là bây giờ con về thì
con cũng tập được là dậy sớm rồi, bây giờ con ra ngoài như Thầy dạy là con phải
xả cái hơi thở.
Trưởng
lão: Xả, không
có tu hơi thở nữa.
Phật tử: Còn cái tập tỉnh thức Thân Hành
Niệm này thì con cũng vẫn phải tập cả chứ không phải ngưng?
Trưởng
lão: Coi như con phải
tập cái Thân Hành Niệm để cho tập cái sức tỉnh của mình. Coi vậy cái sức tỉnh của
mình nó chưa đủ đâu. Tại sao Thầy biết? Là tại vì Thầy biết mấy con còn bị hôn
trầm, thùy miên. Còn bị buồn ngủ thì tức là cái sức tỉnh nó chưa có đủ. Nó có đủ
rồi, nó không có buồn ngủ con.
(58:19) Phật
tử: Con thì vẫn thỉnh thoảng nó vẫn lặng lặng hơi gật đi thì con đi quanh
quanh thì nó đỡ rồi.
Trưởng
lão: Nhưng mà khi mà
nó hết rồi đó, nó hoàn toàn nó không có lặng lặng, nó không có buồn ngủ nữa.
Thí dụ như bây giờ cái sức mà con tu tập cái giờ mà làm chủ thì nó không có bị
cái trường hợp đó đâu. Mà nó thiếu cái sức làm chủ rồi, trong cái giờ tu nó vẫn
bị con. Nó vẫn bị hôn trầm, cái niệm si nó độc lắm. Nó hiện ra cái tướng nó si,
nó hôn trầm, thùy miên, tướng lười biếng của nó. Nó khoái đi tìm cái chỗ nào nó
ngồi nó ngủ nữa.
Phật tử: Con có một cái tật con cảm nhận như
thế này, tức là khi có lần con đứng lại thì con tác ý như thế này: “Cảm
giác toàn thân, tôi biết tôi đang đứng với tâm tỉnh táo, sáng suốt, định tĩnh,
nhất tâm”, thì tức là khi con nhìn ở cái khoảng vùng không gian thì…, nếu
con chú ý thì lúc đó con chỉ biết con chú ý cốc này con biết cái cốc này. Nhưng
mà tự nhiên có lúc con thấy nó phóng nó rộng ra một khoảng nó rộng hơn và một
khoảng trên nữa nó có một khoảng mờ mờ, giống như là mình có một cái vầng chiếu
sáng ở đấy mình nhìn.
Trưởng
lão: Như vậy là con
cũng bị tưởng rồi. Cho nên thí dụ như nhìn cái ly đó thì con biết cái ly thôi,
đủ rồi, đừng có thêm nữa. Thêm nữa, con cứ nhìn chăm chăm nó một hơi, cái bắt đầu
nó có cái bóng sáng, nó có hình dáng nó bự bự ra thì bị tưởng mất. Cho nên mình
biết.
(59:45) Phật
tử: Thưa Thầy tức là thế này nhá, thí dụ như bình thường mình nhìn ra ngoài
thế này, thì cái vùng không gian của mình như thế này, nhưng mà không biết hết,
nó không biết hết. Và khi mình chỉ tập trung vào cái cốc thì mình chỉ biết cái
vùng không gian nhỏ nhỏ này thôi. Nhưng mà để con tác ý thì tự nhiên nó phóng
nó rộng ra, cái vùng không gian nó rộng ra và con cũng sợ là bị tưởng, thì con
tác ý “đây không được tưởng nhé”, xong mắt con đảo một vòng. Thì
con nhìn thấy tức là dường như là con nhìn ra chỗ Thầy ngồi, nhưng mà ở chỗ này
con vẫn thấy nó rất là rõ ràng cái ghế này.
Trưởng
lão: Cái đó là con
đã tự tập cho cái tưởng con hoạt động. Con cứ nhìn cái ly là nhìn cái ly, chứ
không có nhìn bên đây rồi nhìn bên đây. Cái đó là con tự tập cho nó thành một
cái tưởng của con mất rồi.
Bởi vậy thí
dụ đây là cái ly, con nhìn cái ly là con biết cái ly thôi, đừng có nhìn mà thấy
nó bên đây hay bên đây gì, không có nhìn nữa. Nghĩa là thấy cái ly là cái ly
thôi, chứ đừng có một cái bóng dáng một cái gì mà thêm nó vào trong đó nữa hết,
thì nó mới được. Con cứ nhìn cái không gian này rồi, thì bắt đầu con thấy bây
giờ cái ly này nó nằm trong cái không gian này, cái nó lớn ra thì nó cũng là
cái ly đó thôi, nhưng mà nó lớn ra. Thì đó là con tạo cái không gian lớn ra,
thì tạo cái tưởng rồi. Mặc dù là cái không gian này nó mênh mông như thế này,
cái ly nó nằm ở trong cái lòng này. Nhưng mà con cắt xén cái không gian này bây
lớn đây, rồi bây lớn đây, rồi bây lớn nữa, con cắt bao nhiêu cũng được hết. Thì
như vậy là mình tạo thành cái tưởng của mình. Không cắt xén không gian nào hết.
Ở đây mình nhìn biết cái ly thôi, nó vậy đủ rồi.
(1:01:19) Phật
tử: Thưa thầy ý tức là lúc đó con cảm giác như là kiểu con có cái đèn pha,
nó ví dụ như là bóng tối đưa đến chỗ đấy. Ở phía đằng xa là bóng tối, còn phía
đằng này là chỗ còn sáng thì lúc đấy nó nhìn thấy rõ ràng các cái chi tiết ở
xung quanh. Tức là con có thể nhìn ở đây con vẫn biết chi tiết rõ ở đằng kia,
chi tiết rõ bên này hoặc dưới này.
Trưởng
lão: Thì cái đó là
con dùng tưởng đó.
Phật tử: Cũng vẫn bị tưởng?
Trưởng
lão: Cũng tưởng
con.
Phật tử: Mặc dù con cũng có tác ý:
là “ở đây không được tưởng nhé”.
Trưởng
lão: Con tác ý vậy
mà con thấy sử dụng nó đó, con sử dụng nó. Cho nên vì vậy là coi chừng đó. Mà ý
thức của con thì nó biết cái tầm mức của nó thôi, đừng có làm cho nó rộng thêm
cái gì hết, hễ càng làm thêm nó thì bị tưởng đó. Cho nên ngay đó con nhìn cái
ly là cái ly, như vậy đủ rồi. Nó lớn nó nhỏ không cần biết, biết cái ly. Mà cái
ly thì nó đứng y đó cái ly đó, có vậy thôi. Cho nên đừng có thêm, không có gì hết
thì con mới dẹp được cái tưởng của con.
Bởi vì cái
tưởng nó gần, Sắc nè, rồi Thọ, Tưởng nè, thì cái cảm thọ, cái Tưởng nó kế ở bên
với cái Sắc, hai cái này nằm gần với nhau lắm, nó cách nhau có cái cảm thọ của
nó thôi. Cho nên cái thọ Tưởng và cái thọ của Sắc, hai cái biết này nó dùng cái
Thọ, cái cảm thọ của nó để nó nhận biết cái gì cái gì. Mà hễ nó lọt qua bên tưởng
thì nó dễ dàng lắm. Mà bên ý thì rõ ràng là như người bình thường, mà con lọt
qua bên tưởng thì con là người điên.
Bây giờ người
ta dùng cái chữ điên, sự thật ra là cái người bị tưởng, là cái người đó bị
điên, họ nhìn méo mó rồi. Họ biến cái không gian của họ thành ra chỗ này, chỗ
kia. Bởi vậy do tưởng mà người ta điên. Cho nên vì vậy đó mình trở về cái ý thức
của mình, “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp” mà. Trong
kinh Pháp Cú Phật dạy đàng hoàng mà. Không có dùng tưởng.
(1:03:09) Phật
tử: Thưa Thầy cho con hỏi một chút xíu là cái thọ của Sắc là trên cái
cảm nhận thân hành? Đau nhức về thân hành?
Trưởng
lão: Cảm nhận đó
con, cái thọ của Sắc. Còn cái thọ của tưởng, cái thân không đau nhức mà nó tưởng
đau nhức con. Cái thân không đau nhức chỗ nào mà cái sắc, cái biết của ý thức của
chúng ta là cái thân đau nhức, nó biết đau nhức, còn không đau nhức nó biết
không đau nhức. Còn cái tưởng không đau nhức nó biết đau nhức, nó tưởng ra đau
nhức. Không nhức đầu nó cũng tưởng nó nhức đầu, nó làm cái đầu chúng ta nhức dữ
lắm. Cái tưởng đó.
Phật tử: Buồn phiền thì nó thuộc về?
Trưởng
lão: Cái buồn phiền
nó thuộc về ý thức con. Nó nằm ở trong dục. Buồn phiền giận hờn thì nó thuộc về
ý thức, còn cái tưởng thì nó chỉ tưởng ra. Nó tưởng ra rồi nó buồn phiền, chứ sự
thật nó không có thật. Nó thuộc về loại điên, nó không thật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét