432- TRẠNG THÁI TƯỞNG TRONG TU TẬP VÀ CHUYỆN DÙNG TƯỞNG CỦA CÔ BÍCH
HẰNG
(19:22) Sư
Chơn Thành: Nhưng mà, con bạch Thầy là có thể có một cái niệm gì đó, mình
có bị rơi vào Tưởng không?
Trưởng
lão: Mình tác ý rõ
ràng mà. Tưởng tức là mình tập thành một cái thói quen, cái thói quen như thế
này nè! Con cũng bảo: ”chân trái bước, chân mặt bước”, nhưng mà cái
chân trái, chân mặt con cũng tác ý vậy, nhưng tác ý theo cái niệm đó thôi; còn
cái chân con nó không làm theo cái điều đó đâu, làm theo thói quen. Đi đó thì
mình tự chân nó bước đi mà nó không cần cái lệnh của mấy con; còn cái lệnh của
mấy con thì nó không rập với cái bước đi. Tức là mình làm không ăn nhập (ăn khớp)
rồi; thì đó là mình tu tập theo thói quen là bị tưởng rồi, cái hành động đó là
hành động tưởng.
Sư Chơn
Thành: Tức là nếu
như mình tác ý đúng, mình mới bắt đầu. Tức là tác ý trước và cái hành động kế
theo sau.
Trưởng
lão: Đúng.
Sư Chơn
Thành: Thì cái đó là
không sinh tưởng, còn nếu như mà..
Trưởng
lão: Con tu tập một
thời gian sau rồi, con tu tập một thời gian sau cái nó thành thói quen rồi, bắt
đầu mình chưa tác ý mà nó cũng làm. Đó con hiểu chỗ đó chưa? Đó là bị tưởng rồi.
Sư Chơn
Thành: Thế thì còn
những cái trạng thái nghênh ngang trong nhiều người cũng ở trong tưởng hết?
Trưởng
lão: Ở trong tưởng hết,
thí dụ như con tác ý: ”Chân trái bước, chân phải bước”, rồi con làm
theo cái tưởng của con, cái bắt đầu con thấy vừa nhắc sao mà thấy cái chân nó đẩy
lên vậy, nó đẩy tới, con nghe có nhiều người nói phải không?
Sư Chơn
Thành: Con cũng có
nghe người ta nói thế.
Trưởng
lão: Thì đó bị đẩy
là bị tưởng chứ sao! Là tại vì mình không có truyền lệnh đúng, mình tập thành
thói quen.
Sư Chơn
Thành: Như thế thì
con hiểu rồi, chỉ có tu như vậy thôi. Còn có gì thì con sẽ hỏi Thầy sau.
(21:21) Trưởng
lão: Có cái gì sai là mau mau hỏi, chứ không khéo không hỏi coi chừng bị lạc
trong tưởng đó. Tưởng đó, khi mà ý thức của mình đó nó không hoạt động được,
thì cái tưởng nó sẽ hoạt động thôi.
Sư Chơn
Thành: Chứ còn con
nghĩ là chầu như là các cư sĩ cũng như là tu sĩ đều bị mắc một cái bệnh; cái thứ
nhất là học pháp chưa tới nơi, không có tu hành mà thích đi nói pháp.
Trưởng
lão: Thích nói đó là
bị pháp tưởng, nói tùm lum tà la, trong khi mình tu thì không được.
Sư Chơn
Thành: Ở ngoài Bắc
có cô Diệu Minh, mà bây giờ ở trên mạng; Thầy nói rất đúng thì bây giờ các cư
sĩ mà cho… Cái đấy là cái tội chung là như thế, thích biết cái chuyện của người
khác, trong khi đó mình không có lo cho mình, cái chuyện trong này có gì là biết
ngay, đó là cái tội chung của cư sĩ Hà Nội. Còn cái tưởng như Thầy nói, bây giờ
cô Bích Hằng bị bắt rồi.
Trưởng
lão: Vậy hả?
Sư Chơn
Thành: Bị bắt là tại
vì cô nói ra những ngày đại lễ Một Nghìn Năm Thăng Long đó là cái cầu Long Biên
sẽ bị sập.
Trưởng
lão: Trời đất ơi!
Nói điên nói khùng.
Sư Chơn
Thành: Thế mà nói thế
là bị người ta bắt, cái đó là cái trạng thái của tưởng nó nói như thế. Trước
đây Thầy cũng nói rồi, Thầy bảo cái tưởng nó tồn tại trong một giai đoạn nào
đó, như con thấy sau đó theo thời gian là nó sẽ mất…
Trưởng
lão: Chính cô Bích Hằng,
cô mà đi tìm hài cốt nói bậy chúng cũng bắt chứ ở đó, đừng có nói chuyện! Cái
đó thì người ta xét thấy cũng hay nhưng mà tại sao kỳ này cô cũng thấy hài cốt
vậy mà cổ không nói được…. Nhưng mà nói bậy ảnh hưởng đến chính trị là nó còng
đầu đó.
Sư Chơn
Thành: Đấy thế! Bởi
vậy nói thế cho nên làm cho người ta sợ, người ta không dám đi qua cầu đó.
Trưởng
lão: Ừ! Đó nó vậy.
Sư Chơn
Thành: Thế thì cản
trở cái việc chính trị, đó là trạng thái tưởng như thầy nói là một thời gian nó
sẽ mất. Còn cô Diệu Minh thì hiện nay thì cổ là cư sĩ trẻ lạ kỳ lắm, cái gì cô
cũng nói đúng lắm.
Trưởng
lão: Thấy nói trúng
coi chừng đó ma nói rồi đó, tức là tưởng nói đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét