433- TÂM CÒN HAM MUỐN THÌ KHÔNG CÓ TỨ THẦN TÚC
(55:10) Trưởng
lão: Chu cha! Con khỏi nói chứng đạo là tâm bất động là nó có. Nhưng mà Thầy
nói họ không có khoe cái đó đâu, người ta chỉ biết tâm người ta bất động thôi.
Còn mấy ông cứ muốn lo là phải có Tứ Thần Túc này kia, chỉ lo Tứ Thần Túc thì
tâm mình cứ bị động.
Sư Chơn
Thành: Như vậy còn
ham muốn.
Trưởng
lão: Ham muốn đó.
Sư Chơn
Thành: Những cái mà
làm cho mình nói là Tứ Thần Túc rồi Thất Giác Chi, cái này cái khác, là nó ở
trong cái trạng thái tưởng, có phải không Thầy? Mình không nghĩ là nó sẽ có,
mình cứ tu sao mà giữ được cái tâm bất động là nó sẽ có.
Trưởng
lão: Chứ mà mình còn
nghĩ đến nó là mình chết.
Sư Chơn
Thành: Tức là nghĩ đến
nó là, phải có cái này, phải có cái kia là coi chừng nó ức chế, có phải không
Thầy?
Trưởng
lão: Anh không cần
nghĩ phải có cái này, cái kia đâu, anh chỉ cần có cái tâm bất động thôi, thì nó
đủ rồi, mà đủ rồi! mà mình đã không cần nó mà nó có thì kệ nó, chừng nào hữu sự
mình muốn sử dụng nó thì mình sử dụng, còn không sử dụng thì cứ để nó đó thôi,
cứ ở trong tâm bất động là chính, mình luôn luôn sống, cho đến khi mình bỏ cái
thân này vẫn ở trong tâm bất động, chứ đâu phải ở trong Tứ Thần Túc.
Sư Chơn
Thành: Tức là Tứ Thần
Túc đến khi mà mình đã có tâm bất động thì nó tự có.
Trưởng
lão: Tự có rồi. Lo
gì.
Sư Chơn
Thành: Khi mà mình tự
có thì mình không cần phải tu nó.
Trưởng
lão: Không có tu bởi
vì nó là pháp chứng chứ không phải là pháp tu, nhưng mà mình chứng được cái tâm
bất động của mình thì nó là chứng có cái đó hết, Tam Minh nó cũng có, nó không
có tu. Còn anh tu để mà có nó là anh lọt vào tưởng của ngoại đạo, cho nên phải
tu tập Tứ Thần Túc, thấy chưa? Cho nên khởi muốn mình tu cho có Tam Minh hay Thần
Túc thì bị liền, tức là anh không bao giờ có; mà anh có đi nữa cũng chẳng qua
là tưởng ra thôi chứ làm sao thật, tu theo đạo Phật như thế.
Thầy nhiều
khi Thầy nghĩ sao nó dễ quá sao mà người ta cứ loanh quanh ba cái này, cứ đòi
cái này, cái kia bộ nó được hay sao; loanh quanh ba cái đó nó không tới, mà
không lẽ kinh nó nói ra hết, mà nói ra là họ bị kẹt, rồi họ nghĩ cách ra để tu
cho được, rồi cho nên họ được họ được tưởng mất, cái đó đâu phải là pháp tu,
pháp chứng. Còn mình chứng cái tâm bất động là nó đã có nên gọi là pháp chứng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét