443- KHÔNG NUÔI CHÚNG SINH
(2:54:59) Phật
tử 10: Thưa Thầy trước đây Thầy giảng 10 giờ đi khất thực đem về trưa đến
11 giờ mới ăn. Ăn trước 5 phút cũng là ăn phi thời. Cho nên cứ đến … (Không
nghe rõ)
Trưởng
lão: Sợ con ăn tới
12 giờ rưỡi đó mới chết đó chứ.
Phật tử
10: (Không nghe rõ)
(2:55:29) Trưởng
lão: Cho nên 10 giờ đi khất thực, về đó mà nếu mà để lại không dám ăn đó,
phải không? Chờ tới 11 giờ mới ăn thì sợ bụng con nó đánh lô tô.
Phật tử
10: Dạ không thầy.
Trưởng
lão: Biết đâu chừng,
cơm để đó mà cứ bay mùi hoài. Thôi nếu mà khất thực về mà để lại mà nó không có
đói, nó không có đánh thức cái bụng đói thì được. Nhưng mà có cái điều kiện đó
là sợ mình để đó rồi kiến vô này kia đồ, thì nó nguy hiểm. Cho nên khi mà khất
thực, con biết ở chỗ mà để khất thực, người ta phải cột vải đồ dưới này kia hay
hoặc để nước cho kiến đừng bò. Mà mấy con đem về, tới chừng cái nhà của mấy con
mai mốt kiến ở không. Mà kiến ở không giờ con không dám giết kiến thì giờ làm
sao bây giờ? Thì ra ngoài đồng đó ở, ở trong này để cho kiến ở.
(2:56:20) Sự
thật ra mấy con, điều kiện mấy con đã tạo rồi, Thầy biết rồi. Có nhiều người giờ
nhà tụi kiến không. Bởi vì cứ lấy cơm về cho kiến ăn, nó mới tập trung vô. Bây
giờ nhà cửa, bây giờ đó con biết kiến không, làm sao ở? Đó là cái tội của mấy
con nuôi kiến. Người ta bảo mình đừng có nuôi một con vật gì hết, mặc nó. Còn
này ăn lấy cơm bỏ góc này, góc kia. Trời đất ơi! Nó khoái quá nó tập trung lại
cái thất đó nó ở. Đi ra rồi quét chổi này kia nó chết kiến. Chết thì mình kêu
người ta lại mình tập trung, rồi mình không chết sao được?
Cho nên
trong cái vấn đề mà sai một chút là mấy con đã tự làm khổ lấy mình. Cho nên do
đó thì theo Thầy thiết nghĩ đó, thì mấy con phải cẩn thận chút xíu ở trong thất
của mình. Đừng có nuôi một con vật gì hết. Mặc dù nuôi một con kiến mấy con
cũng phải mến tay, mến chân nữa, chứ đừng nói nuôi. Mấy con thấy mình nuôi con
mèo, nuôi con chó thì thử coi ai mà lại đánh đập con mèo, con chó mấy con chịu
được không? Cái tình của mấy con nuôi nó, sự quấn quýt của nó., nó làm
(2:57:26) Còn
bây giờ hằng ngày cứ nhìn con kiến mình bỏ cho nó ăn. Trời ơi! Sao thấy nó
thương, tội nghiệp quá. Chính cái tình cảm đó gọi là ái kiết sử, mấy con đã tự
nuôi lớn ái kiết sử mấy con. Thản nhiên nó đi đâu đó nó đi, tôi không có nuôi
gì, tôi giữ cái gì hết. Ông Phật ổng có nuôi con vật nào đâu? Còn bây giờ mấy
con nuôi bầy kiến. Trời đất ơi! Thầy cũng chẳng biết sao. Gì con?
Phật tử
10: Nếu nó tự tới nó
ở thì sao?
Trưởng
lão: Tự đến ở? Nó đến
ở, tại con ở dơ không quét.
Phật tử
10: Không phải kiến.
Nhưng mà con nói con nhái nó cứ chui vô phòng nó núp ở trong nhà tắm đó thưa Thầy.
Trưởng
lão: Con nhái mà đâu
có sao đâu. Thì vậy thì đâu có sao đâu. Bây giờ mày chung vô đây mày ở phải
không? Thì tao bắt tao bỏ mày ra ngoài.
Phật tử
10: Con bỏ xà bông
xuống nó thấy xà bông nó trốn.
Trưởng
lão: Thì ai bảo, bởi
vì khi mà vô đó thấy có con cóc, con nhái hay hoặc là con chàng hiu gì ở trong
đó hen. Thôi ở chỗ này là chỗ tao ở, không có chơi chung hai người. Thất tao một
người chứ sao mày cho 2 người được? Cho nên tao xin mời mày ra ngoài. Thất của
tao chứ đâu phải nhà của mày, mày vô mày muốn chiếm đoạt trong nhà tắm của tao.
Đó con sẽ bắt con bỏ ra ngoài. Phải không? Mai mốt có con khác vô nữa: “Không
được! Tao mời mày đi! Tao đâu có giết, tao mời mày ra ngoài. Mặc sức ra ngoài
đó kiếm ăn chứ ở đây có gì ăn. Xà bông này kia đồ ngộp mày sao?” Phải
không? Con cứ bỏ nó ra ngoài đừng có nuôi. Chứ nuôi rồi tắm rửa nó, vuốt vuốt
nó vầy, rồi mai mốt nó thành ra cóc hết.
(2:58:59) Phật
tử 10: Con thấy con rắn nó bò tới bò lui con sợ con bắt nó ra con thả cái
con rắn nó ăn thưa Thầy.
Trưởng
lão: Ai? Con rắn ăn
hả?
Phật tử
10: Con rắn nó
bò bên ngoài.
Trưởng
lão: Nó bò bò kệ
nó: “Tụi bây nhân quả, bây làm ác bây ráng bây chịu chứ. Chứ đâu có vô
chiếm nhà tao được. Bây giờ tao đâu có bỏ đây, tao đâu có bỏ trong miệng con rắn
đâu mà tao tội”. Đó con bỏ, con lựa cái chỗ nào cho nó mát mẻ, có gốc cây,
có rác rến đồ đó thì nó chui vô đó thôi, có gì đâu. Ai biểu con lựa cái miệng rắn
con bỏ. Kệ nó, còn cái duyên nhân quả của nó, nó gặp rắn ăn nó thì nó mau tái
sanh làm người. Đó con khi mà thả nó ra, con ước nguyện. “Uớc nguyện
sao mà rắn ăn mày đi để cho mày làm người, mày tu”. Phải được không? Có gì
đâu, cái chuyện đó là chuyện mình ước điều tốt mà. Làm con nhái đâu có tốt đâu,
cực khổ lắm, mình ước nguyện cho nó. Thay vì bây giờ Thầy ước nguyện cho mấy
con bỏ cái thân này đi, chết đi hèn, để làm Phật, có phải sướng không? Chứ làm
chúng sanh phải khổ không?
Cũng như bây
giờ con ước nguyện cho con nhái này nó chết đi, nó bị con rắn cắn chết đi, có
phải không? Để nó thành làm con người, thì cái này là cái quý quá rồi. Cũng như
mình mà muốn làm Tiên đó, hay hoặc làm Phật thì phải bỏ cái thân này, chứ không
lẽ mang cái thân này. Phải không? Con nhái cũng vậy. Cho nên cái ước nguyện đó,
cái điều tốt con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét