442- THIỀN ĐỊNH LÀM CHỦ THÂN TÂM
(2:44:48) Bây
giờ mấy con làm được Thiền Định không? Cố gắng làm. Bởi vậy mình nhập định mà
còn thấy đói thì vậy định gì? Phải không? Cho nên nó chưa định. Nhưng mà mình
ngồi đây, mình thấy một cái trạng thái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Mà luôn luôn lúc nào cũng yên ổn như vậy, nó không có khởi cái niệm tới, niệm
lui thì làm gì còn đói, còn khát, còn phải niệm ăn, niệm uống?
(2:45:12) Thậm
chí như Thầy nói con người chúng ta đó, đói nó không chết, chứ khát nước nó chết
dễ mau lắm. Nhưng mà ngồi, người mà tu Thiền Định rồi, không khát nước mấy con.
Nó đâu có phóng cái niệm khát nước. Cho nên chúng ta ngồi bất động, suốt ngày
chơi, không khát nước, không gì hết. Không đi tiểu, đi đại gì hết, hoàn toàn ngồi.
Trời đất ơi! Ngày này qua ngày khác. 6 tháng trời, 1 năm cũng vậy, nó cũng y
như vậy. Sao mà hạnh phúc quá vậy?
Tiếc gì, Thầy
nói có người thay thế Thầy rồi, Thầy đóng cửa lại, Thầy ngồi chơi vậy khỏi cần
ăn, cần uống gì suốt năm này, năm khác. Để làm gì mấy con biết không? Để làm
gương cho mấy con tu cho được. Cho nên vì vậy đó, thấy bây giờ Thầy ngồi thiền
như vậy, mà nay 3 tháng rồi không ăn, không uống gì. Rồi hỏi chú Mật Hạnh coi,
Thầy coi sao, coi thử coi chết hay sống? Trời đất ơi! Thầy ngồi bất động đó mà
coi thầm thào quá, phải không? Còn mình ở ngoài, mình ăn uống. Trời đất ơi! Sao
mà đen sì? Có phải không? Thì do đó càng thích nữa.
(2:46:20) Cái
gương hạnh đó không phải biểu diễn thần thông cho mấy con, mà nói lên cái sự thật
của sự tu làm chủ được thân tâm nó. Để mấy con nỗ lực, hăng hái tu hành, có cái
gương hạnh. Mà giờ mới có yên lặng chút cái mời Thầy ra nói chuyện tùm lum như
thế này làm sao mà Thầy yên được? Mai mốt Thầy không nói chuyện nữa, mấy con phải
ráng tự tu. Để cho Thầy chỉ đi làm một cái gương. Bây giờ nghe nói Thầy ngồi
thiền thì nay là 3 tháng rồi, không ăn uống gì hết. Trời ơi! Mình làm sao được
như Thầy? Cho nên nhờ cái gương đó mấy con quyết tâm làm cho được thì mấy con sẽ
được. Còn giờ không có gương, nói: “Nhìn không thấy ai làm được, chắc gì mà làm
được sao? Thôi! Tu cầm chừng, thì cái chuyện đó nó sẽ kéo dài lâu cho mấy con.
(2:47:09) Ở
đây sự thật ra Thầy nói nếu đúng lúc thì Thầy sẽ vào thất ngồi chơi, chứ Thầy
có thiền định gì đâu. Tâm bất động, thanh thản, an lạc, không thấy đói, thấy
khát thì không cần ăn. Mà thấy đói thấy khát thì ăn, có vậy thôi. Mà bây giờ nó
không đói, không khát cần gì phải ăn uống chi cho cực. Cho nên Thầy nói với mấy
con ăn phải nhai, phải nuốt cũng còn cực. Cho nên không nhai, không nuốt, không
ăn, không uống thì đó là giải thoát chứ.
Còn đời phải
ăn, phải uống, mà ăn uống ba bữa. Trời đất ơi! Quá vất vả. Trời ơi! Đời quá khổ.
Không ăn thì thèm thì khát, thì đói. Còn người tu của mình đó, bây giờ mấy con
thấy ăn một bữa quen rồi, có người nào chết không? Nhìn thấy sướng không? Mấy
con thấy sướng. Tới giờ mình ăn thôi, có người nào chết bao giờ đâu?
(2:47:56) Nhưng
mà ngoài đời đó, họ nghe nói họ hoảng kinh, ăn ngày một bữa chịu sao thấu phải
không? Sự thật ra cái chuyện mình làm quá dễ mà trái lại họ nghĩ quá khó. Nhưng
mà khi làm rồi cũng đâu khó. Cũng như Thầy bây giờ ngồi thiền 3 tháng, các con
thấy khó quá, không biết mình. Nhưng mà sự thật ra Thầy làm được thì chắc chắn
mấy con cũng làm được như thường chứ đâu có gì mà khó. Nhưng mà duyên nó chưa đủ
mấy con. Con đủ rồi mấy con sẽ làm được như thường, không có khó khăn chút nào
hết.
(2:48:24) Cho
nên ráng nỗ lực mà tu tập, có Thầy. Mai mốt mà Thầy đi rồi biết lấy ai đây mà tựa,
mà nương. Có phải không? Thầy còn đây, mấy con ăn bao giờ cũng không hết. Cái
người tu nó giải thoát, cái phước báu nó vô lượng. Các con thấy có bữa nào mà
thiếu cơm? Cho nên vì vậy, gạo thóc, đồ ăn, đồ uống người ta đem đến, người ta
cúng dường mình. Cỡ mà Thầy nhận nữa chắc không có nhà kho nào mà chất hết đâu.
Thầy nói: Thôi đủ đủ thôi, đừng đem nữa. Đem nữa để nó lâu, nó phí bỏ đúng
không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét