446- PHẢI SÁNG SUỐT ĐỂ TRÁNH CÁI TÂM DỤ DỖ MÌNH VÀO CHỖ SAI
(1:05:02) Sư
Minh Độ: Nhưng mà thực ra con cũng hiểu điều đó, nhưng mà con thưa với Thầy
thì như Thầy Chơn Thành thầy theo năm nay, theo Thầy nghe nói cũng mười lăm, mười
bảy năm. Nhưng mà con thấy cái kết quả mà thầy Chơn Thành tu được, hiện thời
bây giờ con lấy cái trí tuệ con để con hiểu đó, thì theo con nhận thấy thầy
cũng chưa đạt tới đâu.
Trưởng
lão: Tại vì thầy
Chơn Thành thích hỷ lạc, mà không nghe lời Thầy. Và bây giờ ngồi giữ yên vậy, hỷ
lạc quá rồi cứ ngồi. Thành ra cứ tự nhốt mình ở trong thất mà chạy theo cái dục
của tâm bất động, sai mất rồi! Nói không nghe.
Bởi vì, khi
mà người ta ly cái dục này thì người ta được cái dục khác, mà người ta tưởng đó
là chánh pháp.
Sư Minh Độ: Con kính Thầy! Cái chỗ mà hỷ lạc
này đó, nhiều Phật tử tại gia và quý thầy tu kẹt ở chỗ này rất nhiều. Theo con
nhận thấy đây là do cái ảo tưởng nó dựng lên, tưởng có nhiều người thấy cá đang
lội dưới sông đó, ông xuống ông bắt lên có cá lớn ở dưới đó. Đúng y như vậy, có
nhiều người làm thơ, làm văn rất hay.
Trưởng
lão: Con nhận rất
đúng!
Sư Minh Độ: Chưa có nhúc nhích gì trên đường đạo
cái gì. Đừng tưởng mình làm thơ hay, thơ thiền hay là có đạo. Không, không có
đâu!
Kính Trưởng
Lão, kính hai Sư! Chính Minh Độ thường nói: Con ma nó biết vị lai quá khứ của
con người, nhưng tại sao nó là ma? Tại vì nó không có chế ngự được tâm nó, nó
không chinh phục được cái sử dụng của nó, cho nên nó là ma. Chúng ta không cho
chế ngự được cái sử dụng của chúng ta, thì chúng ta là chúng sanh mãi mãi. Thế
thôi!
Trưởng
lão: Đúng vậy con!
Sư Minh Độ: Dạ! Kính thưa Trưởng Lão con hiểu
điều đó.
Trưởng
lão: Đối với Thầy,
thì thực sự ra hiện bây giờ đó, không những cái người mà ngồi trong thất tu hạnh
độc cư mà Thầy chấp nhận đâu. Thầy cũng quan sát trên cái tâm xả của họ, Thầy
không chấp nhận. Bởi vì khi mà vào thất độc cư đó chỉ có bảy ngày chứng đạo, mà
xả tâm xong là vô bảy ngày chứng đạo, chứ không phải bảy tháng đâu. Mà bảy ngày
mà tâm còn động, chưa xả mà vô tu thì bảy năm chưa chứng, đừng nói chuyện. Cho
nên ở đây Thầy biết rất rõ, mà nói gì họ cũng không nghe, họ thích cái hỷ lạc.
Lẽ ra thầy Chơn Thành đã chứng lâu lắm đó, mà cãi, không có chịu nghe Thầy.
Sư Minh Độ: Thật là uổng cả cuộc đời.
Trưởng
lão: Thầy nói phải
nghe Thầy, xả đi ra, vừa lao tác, vừa làm tất cả mọi công việc xả tâm đi.
Sư Minh Độ: Dạ.
Trưởng
lão: Rồi bắt đầu, chứ
đừng có ngồi đó làm tướng tu.
Sư Minh Độ: Dạ.
(01:07:58) Trưởng
lão: Mà đi ra quét đường, quét xá tới cái giờ lao tác, rồi đi tới đi lui
kinh hành để từng tâm niệm của mình quán xét mà xả.
Sư Minh Độ: Đúng, dạ, con hiểu điều này!
Trưởng
lão: Ngồi một chỗ rồi,
con biết không? Ngủ gục. Chớ đâu phải ngồi trong thất này nó yên đâu, một mình
nó dễ ngủ lắm, nó không phải dễ đâu.
Sư Minh Độ: Cho nên, kính Trưởng lão thì
khi mà con không còn biết hôn trầm là gì nữa, thì hướng tâm về quý sư ở đây.
Con tự hỏi tại sao nếu mọi hành giả đi về cái chỗ này thì làm gì có hôn trầm,
trạo cử gì nữa đâu?! Nó luôn luôn tỉnh một trăm phần trăm tỉnh thức.
Trưởng
lão: Thì con thấy
cái pháp Thân Hành Niệm. Trời đất ơi! Tác ý từng cái hành động, từng cái bước
đi làm sao mà buồn ngủ được. Tại mình muốn ngủ mình ngủ, chứ thiệt ra làm cái
gì mà bước dở chân lên, tác ý rồi mới dở chân lên, làm sao mà cái chuyện tỉnh
táo đến mức độ như vậy, mới làm được cái hành động như vậy, thì thử hỏi pháp
Thân Hành Niệm không phải là cái sức tỉnh táo? Mà mình còn hôn trầm, thùy miên
thì phải tu pháp Thân Hành Niệm chứ sao.
Cũng như bây
giờ cái giờ này là giờ Thầy hay buồn ngủ này, mà muốn phá nó thì Thầy đâu có
điên gì Thầy ngồi đây để gục. Có nhiều người, con biết không? Chui trong cái hốc,
chà tránh đừng có ai nhòm ngó nữa.
Sư Minh Độ: Nên ngủ thôi, chứ nó đâu có lợi ích
gì đâu, chỉ ngủ thôi.
Trưởng
lão: Tu như vậy uổng
cái đời, nhưng họ tu sao vậy? Không biết tiếc cái gì không biết, uổng phí!
Cho nên Thầy
nói: Khép vô, giờ nào ra giờ nấy hẳn hòi, thời khóa đàng hoàng, để mình làm chủ
được thời khóa, tức là tập làm chủ thân tâm của chúng ta. Ngủ thì cho ngủ, mà
không ngủ thì thức, đúng giờ thức dậy thì phải thức chớ không phải ngủ bù.
Còn mấy người
đó ngủ không được cái bắt đầu tới cái giờ thức để tu lại ngủ gục, xin Thầy ngủ
cho bù tại giờ đó ngủ không được. Không có được! Thầy nói không có được cái kiểu
này đâu, nó sai nó chạy theo dục mất đi rồi. Cho nên trong cái sự tu tập phải
sáng suốt từng chút để cái tâm nó đánh lại mình, nó dụ dỗ mình đi vào chỗ sai lầm.
(1:10:10) Sư
Minh Độ: Cho nên, kính Trưởng lão! Cho con xin thưa điều này nữa chứ không
để mất cái thì giờ của Ngài quá nhiều. Thì Trưởng lão đã dành cho chúng con,
con sẽ nói rằng: Quý báu vô cùng, vô tận, con thấy rằng thấy mình vinh hạnh vô
cùng.
Thì con thưa
điều này, thực ra trong thời kỳ này, nhất là cái thời kỳ mạt, gọi là mạt pháp mạt
vận này. Mà nếu đưa những con người đấy vào một cái pháp giải thoát này, dứt
khoát họ không tu được, dứt khoát không tu được, bảy năm, con cho bảy chục năm
họ cũng không có làm được gì hết. Không được, dứt khoát không được!
Theo quan điểm
của con, xin kính thưa Trưởng lão điều này, không cách nào họ bỏ hết đó, niệm
Phật mà niệm, niệm vợ tôi nè, chồng tôi nè, con tôi nè, cháu tôi nè, mà niệm
cũng không chịu niệm mà. Trưởng llão thấy không? Cái niệm Phật là cái dễ nhất
đó vậy mà không chịu nữa.
Trưởng
Lão: Vậy mà còn làm
không được nữa.
Sư Minh Độ: Dạ!
Trưởng
Lão: Huống hồ là ngồi
giữ tâm bất động.
Sư Minh Độ: Dạ! Đấy!
Trưởng
Lão: Mà có nhiều người
chưa biết cái tâm bất động là sao?
Sư Minh Độ: Là cái gì nữa, đúng, dạ! Làm sao biết
được cái tâm bất động là cái gì? Không biết! Dám nói vậy đó: Không biết!
Cho nên con
đi chỗ này chỗ kia, kính Trưởng Lão! Thì thật ra con thấy, rất là nhiều khi con
thấy ngậm ngùi gần rơi lệ. Thật sự đây là lòng thành của con, cho nên con không
muốn ở đâu hết, thưa Trưởng Lão! Con đến chùa này, thôi thầy ở đây đi, thầy
Minh Độ ở đây đi mà đi đâu nữa? Không! Tôi không có duyên ở đây.
Phật tử ở
đây tha thiết yêu cầu Thầy. Vừa rồi chính ở đây, một vị giáo sư đang dạy ở trường
Edmonton, làm tiến sĩ giáo sư dạy trường Đại Học về dược ở Edmonton, và bốn năm
vị dược sĩ nữa tha thiết yêu cầu con ở lại chùa Phật Quang tại Edmonton, nếu có
vị nào liên lạc quý vị sẽ hiểu, tha thiết lắm. Mình nhìn mình thấy được, mình
rà mình nhìn thấy người nào thiệt tình muốn đi trên con đường Giác ngộ, tôi
chia sẻ quý vị. Mà thực ra rất là hiếm, mà họ đã già tuổi, già nua hết rồi, muốn
cái chết bên bờ vực thẳm mình. Con chưa chắc…
Trưởng
lão: Con nhận xét rất
đúng, không sai! Thầy thấy đời này khó độ lắm!
Sư Minh Độ: Khó lắm! Khó lắm lắm!
Trưởng
lão: Thầy nói "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" ai tu được nhờ, không tu được
thì thôi. Thầy tránh, khỏe!
Sư Minh Độ: Muốn khóc thôi, nhưng mà nó không
còn được cái gì? Thật là khó!
Trưởng
lão: Bây giờ khuyên
bảo gì cũng không được hết! Họ không cứu họ, mình làm sao cứu!?
Sư Minh Độ: Không được!
Trưởng
Lão: Tự thắp đuốc
lên đi, chứ không có ai tu cho ai được hết!
(1:12:53) Sư
Minh Độ: Nhìn trước hai chữ Phật giáo thời này thì ngậm ngùi rơi lệ, thật sự
mà nói! Con chấp nhận đến mức độ con dưới cội Bồ đề, thưa Trưởng lão! Thưa hai
Sư! Con dám nói rằng: Nếu mà con lơ là, con không tinh tấn tu hành thân này con
trả lại Phật. Đây tôi nói: Hai tay, đưa thẳng lên dưới cội Bồ đề cách đây bốn
năm. Bốn năm ước nguyện, nếu con không tinh tấn tu hành tìm con đường giác ngộ
cứu con và cứu mọi người chung quanh, con xin trả lại thân này, Phật lấy lại bất
cứ lúc nào con chấp nhận hết, con vui, cười ra đi, chứ sống để làm gì!? Sống mà
không tu, sống để làm gì?
Trưởng
lão: Không làm gì!
Mà đến cái nơi của đức Phật đã tu chứng, mà phát nguyện như vậy thì đủ biết con
tha thiết đến mức độ nào.
Sư Minh Độ: Thưa Thầy! Kính bậc cao thượng và
hai vị sư! Cũng là những người đang đi trên con đường như Minh Độ, Minh Độ dám
nói lên tiếng nói này hết tâm của mình: Nhìn thấy Phật giáo bây giờ rơi lệ! Thật
sự rơi lệ! Chứ không nói muốn nữa, từ muốn nó còn tức là nó còn chậm, rơi lệ thật
sự! Buồn! Không biết phải làm như thế nào.
Trưởng
lão: Khó lắm con!
Sư Minh Độ: Muốn đem cái chỗ mà, chia sẻ cái chỗ
này cái tâm bất động này thôi á, lạng quạng không có ly nước này uống, mở miệng
ra là không có ly nước này để mời ông nữa, đừng nói tới cái gì khác đâu quý vị.
Quý vị thấy buồn không? Buồn cho Phật giáo chúng ta. Nhưng phải muốn nói tâm bất
động này ở đâu cũng nói được đâu quý vị à. Không đâu quý vị, thưa quý vị không
có ai! Minh Độ rà xét, nhận xét từ từng người một có thể cả dân trí thức cho tới
dân bần cùng. Khó lắm, khó lắm! khó lắm!!!
Trưởng
lão: Con ráng giúp
Thầy thời gian.
Sư Minh Độ: Con làm sao mà…
Trưởng
lão: Thầy xét thấy
được là Thầy về.
(01:14:39) Sư
Minh Độ: Thôi, con xin phép Thầy! Nãy giờ Thầy đã dành cho thời giờ chúng
con nhiều. Thầy lo công việc, Minh Độ về đây thì diện kiến Thầy, đảnh lễ Thầy
thì thăm viếng Thầy. Sức khỏe Thầy tốt, con rất là mừng. Ngoài sự tự lực của Thầy.
Và con cầu nguyện tha lực về cho chư Phật thường gia hộ cho Thầy cũng được khỏe
mạnh để gắn liền tình thương đến với chúng con. Ngày nào vắng bóng Thầy thì
chúng con cũng lẻ loi lắm. Dù rằng bây giờ con chưa được cái gì về cái phần mà
Thầy chỉ dạy, nhưng mà rồi một ngày nào duyên nó đưa tới thì con cũng sẽ nối
gót theo Thầy trên cái bước đường đạo giác ngộ này. Nhất định! Nhất định! Và nhất
định vậy.
Thì lòng của
con đã tha thiết nãy giờ những gì của đứa con trẻ đã thưa trình với Trưởng lão
hết rồi. Đấy! Tâm nguyện của con đi trên con đường Giác ngộ là vậy thôi. Không
cần gì hết, làm vua cũng không cần nữa đâu!
Trưởng
lão: Thầy chấp nhận
những lời mà con đã thành tâm ước nguyện của con.
Sư Minh Độ: Mô Phật!
Trưởng
lão: Đúng đó con! Phải
nỗ lực để không nó xuống đất, để không xứng đáng là một tu sĩ của Phật giáo, Thầy
muốn nói vậy thôi.
Sư Minh Độ: Thầy nhận con thành tâm ba lễ này!
Tu sĩ 2: Kính thưa Thầy là! Thầy cũng chỉ dạy
thêm cho con những cái sự việc hồi nãy con nói, bây giờ con thực hiện như vậy
nó có gì Thầy chỉ thêm ?.
(01:16:00) Trưởng
lão: Đúng rồi con, Thầy sẽ chỉ dạy! Cứ thấy nhân quả, xả tâm! Có vậy thôi.
Tâm luôn vui vẻ, ai nói gì cũng vui vẻ hết, có bấy nhiêu đó là đủ. Thôi bây giờ
Thầy ra con.
Thầy chào mấy
con!
Tu sĩ 3: Dạ! Hôm nay con cũng về đây thì thấy,
nói sự thật cũng đang, vừa con cũng đi rất là nhiều các cái Tu Viện nhưng mà có
điều con cảm nhận được là con chưa bao giờ thấy ai mà muốn nói dám làm cái điều
đó. Mặc dù con về đây đã bao lần, con cũng ở đây rồi mà con lại đến ngày hôm
nay ở bên đây. Nhưng mà từ cái cảm nhận như vậy đó, mà con là con lại trở về
nơi đây. Con cũng rất cần được tha lực của Thầy cũng như nói chung là của Tu Viện
để mà trợ giúp con, để mà sống cái đời sống tu hành nó đi cao hơn nữa, xứng
đáng là người đệ tử Phật.
Trưởng
lão: Ráng tu! Luôn
luôn lúc nào cũng có thầy trợ giúp mấy con, con tu tập. Miễn là mấy con nỗ lực
tu, để tìm thấy sự giải thoát. Dù gặp khó khăn nào, cũng đều vượt qua hết thì
đó là có Thầy trợ giúp, chớ không có gì đâu mà sợ. Thầy tu rồi thì tức là Thầy
sẽ giúp cho mấy con cũng y như Thầy, cho nên vì vậy mà nỗ lực.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét