Thứ Bảy, 24 tháng 2, 2024

447- NGHIỆP TÁI SANH LUÂN HỒI

 

447- NGHIỆP TÁI SANH LUÂN HỒI

Phật tử 1: Chưa đủ năng lực cho nên không đạt được giải thoát, thì cần phải chấp nhận tái sanh luân hồi. Và khi tái sanh luân hồi thì con nghe là thân tứ đại và ngũ uẩn cũ coi như tiêu tan hết, trở thành người mới. Thưa Thầy không có một cái chủng tử gì, tương tự như cái A Lại Da, để nhắc nhở người đó trong cuộc đời mới còn tiếp tục tu hành nữa không? Sợ là bị cái màn vô minh nó che, rồi lại phạm nhiều ác pháp, rồi loanh quanh luẩn quẩn?

(00:42) Trưởng lão: Rồi! Thầy sẽ trả lời câu hỏi, con ngồi ghế đi con.

Cái nghiệp tái sanh luân hồi. Cái nghiệp là cái hành động, thói quen của chúng ta. Khi chúng ta luân hồi, chúng ta thành ra một con người như hôm nay ngồi trước mặt chúng ta, đó là cái nghiệp chúng ta.

Có người thì được giàu sang đầy đủ, cơm ăn áo mặc, giàu có. Còn có người thì nghèo không đủ cơm ăn, áo mặc. Đều là hoàn toàn đó là nghiệp mấy con.

Cho nên, nghiệp tái sanh luân hồi chứ không phải linh hồn tái sanh. Cho nên hôm nay, chúng ta tạo cái nghiệp nào thì chúng ta sẽ tương ưng cái nghiệp đó mà tái sanh. Chẳng hạn bây giờ, Thầy đem một ví dụ cho mấy con thấy được nghiệp tái sanh.

Ở đây, những người về đây tu hành, Thầy cho mỗi người một cái nhà, họ sẽ ở trong đó họ giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Nhưng khi chiều mát, họ thấy: “Bây giờ mình đi ra mình vẫy cỏ, hoặc là mình trồng cọng lang, cọng rau đồ này kia, rồi sau này nếu mà có hái có luộc thì có ăn”. Họ nghĩ vậy mà, đơn giản.

Nhưng mà buổi chiều nào họ cũng ra họ cuốc, họ vẫy cỏ, họ trồng…​ nó thành cái thói quen thích trồng, hay hoặc là trồng hoa kiểng. Bây giờ mấy con thấy thích trồng hoa kiểng.

Nhưng mà không ngờ là người đó sẽ sau này cái nghiệp họ thích như vậy đó, là họ thích như vậy là đẹp. Nhưng mà không ngờ thích cái đẹp đó nó trở thành cái nghiệp, cái nghiệp đó tái sanh họ trở thành người trồng hoa kiểng để Tết người ta đem bán kiếm lời. Có phải không, mấy con thấy đó là cái nghiệp.

(02:11) Còn bây giờ, vẫy cỏ, trồng rau, hay hoặc trồng cây đu đủ, cây mít, cây xoài gì đó…​ Nó cũng là nghiệp, cái nghiệp đó thì họ bỏ cái thân này, họ trở thành sanh trưởng họ vào trong một cái gia đình của người nông dân, con của ông nông dân, họ cũng trở thành anh nông dân, con hiểu không? Rồi cũng cày ruộng, cũng trồng rau, trồng khoai củ, có khác gì không? Nghiệp mà, nghiệp đi tái sanh mà!

Mình đang sống trong sự tu tập là mình tạo cái nghiệp không có tái sanh, tất cả các cái nghề nghiệp mà con người trên thế gian này đang làm, mà cái nghiệp chúng là nghiệp giải thoát, cho nên nó chấm dứt tái sanh luân hồi.

Bởi vì xung quanh chúng ta mấy con thấy nè, người nào cũng còn tham, sân, si, cũng còn có những cái nghề nghiệp này làm, nghề nghiệp kia làm mấy con. Người làm thầy giáo, kẻ làm bác sĩ, người làm kỹ sư, người làm kiến trúc sư, người làm nông dân, người buôn bán thương mại. Mọi người đều có nghề nghiệp sống hết. Nhưng mà cái người tu như Thầy có cái nghề nghiệp nào sống đâu. Ăn cơm thì xin của đàn na thí chủ, ngày có một bữa ăn, rồi ngồi thiền không có tạo cái nghiệp nào khác hơn là tạo cái nghiệp tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Các con thấy rõ ràng!

Thầy tạo, Thầy ngồi đây Thầy cứ luôn luôn siêng năng để giữ gìn cái tâm của mình thanh thản, an lạc, vô sự. Và có tối ngày cứ làm điều đó là tạo cái nghiệp giải thoát chứ gì. Cái nghiệp đó nó không còn tương ưng tái sanh dưới một gia đình nào, dưới một nghề nghiệp nào hết. Thì đó là cái nghiệp mà để làm Phật. Phật thì vào Niết Bàn cũng ở trạng thái “bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.

Cho nên, người tu là giải thoát ở chỗ không tạo nghiệp nữa. Còn mấy con cứ tạo nghiệp mãi thì mấy con sẽ tái sanh luân hồi không chạy đâu khỏi.

(03:51) Mình làm nghề nào thì mình sẽ tạo cái nghiệp của nghề nấy, và mình tiếp tục tái sanh vào những cái nghề đó, vào trong những gia đình có những nghề đó, đó là nghiệp đi tái sanh luân hồi. Cho nên, nó không chấm dứt luân hồi.

Còn muốn chấm dứt thì hãy giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Không lấy cây chổi đi ra quét sân mặc dù là cái nhà này rác rến rất nhiều, nhưng người tu chỉ quét cái tâm chứ không cần quét cái rác rến của cái nhà này. Có nghĩa là Thầy nói như vậy không có nghĩa là chúng ta ở dơ, không vệ sinh, nhưng khi mà cái giai đoạn mà chúng ta quyết tâm 7 tháng để chứng đạo. Bời vì Đức Phật nói: “7 ngày, 7 tháng, 7 năm” mà. Quyết tâm 7 tháng để mà chứng đạo. Thì 7 tháng đó chúng ta hoàn toàn không quét dọn gì hết, nếu chúng ta còn cầm cây chổi quét tức là còn tạo nghiệp mình trở thành người đi quét rác.

Bởi vì, đó là mình tạo nghiệp mà, thấy: Ờ, bây giờ ngày nào tôi cũng ngồi chơi, tôi không làm gì hết mà tôi quét sân, quét nhà, quét cửa này kia cho sạch sẻ, ngày nào tôi cũng làm nó. Bởi vì tôi không làm cái nghề gì hết, tôi không có trồng tỉa, mà tôi chỉ còn có quét sân, quét mọi thứ sạch, tại vì bản chất tôi thấy dơ tôi chịu không nỗi. Có phải không, mấy con thấy không?

Nhưng mà không ngờ tôi lại tạo thành cái nghiệp sau này tôi trở thành người hốt rác đường phố. Mấy con có thấy, có những người quét đường phố thành phố không? Có chứ đâu phải không! Mà phải làm cái nghề đó sống mấy con. Thấy không, mấy con thấy không?

Nếu mấy con muốn làm một người quét rác thành phố thì bây giờ mấy con cứ quét rác cái đường rầy, rồi quét nhà khách này cho sạch sẽ. Bởi vì, mấy con không có làm cái nghề gì khác hết, ở đây tu mà có làm gì đâu, cứ quét. Nhưng mà không ngờ tạo cái nghiệp đó để tái sanh trở thành người quét rác thành phố. Không, Thầy đem một cái ví dụ để cho mấy con thấy rất là cụ thể. Không thể nào mấy con chạy khỏi, bởi vì hoàn toàn mấy con đâu có làm cái nghề khác đâu, mà cái nghề của mấy con là cái nghề tối ngày ngồi chơi đã rồi gọi là tu, rồi cuối cùng thì đi ra quét. Có vậy thôi, cũng là trở thành một cái nghiệp của mấy con, trở thành cái nghiệp tái sanh luân hồi.

(05:58) Cho nên, cái người tu người ta phải sáng suốt lắm mấy con. Khi mà nó khởi muốn, mà quyết tâm trong 7 tháng phải chứng đạo, thì nhất định là 7 tháng vô sự hoàn toàn, hoàn toàn phải vô sự, nghĩa là trong trạng thái một chùm cụm từ để gọi nó: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Mà nó còn hữu sự một chút hữu sự là tạo nghiệp ác. Cho nên vô sự hoàn toàn.

Vì vậy mà, chúng ta phải suốt 7 tháng trời nỗ lực trong pháp Chánh Cần, nỗ lực chỉ duy nhất giữ cái tâm đó thì chúng ta sẽ chứng đạo, đâu khó!

Các con thấy nè, muốn học để làm bác sĩ, để làm kỹ sư, để làm kiến trúc sư, để làm giáo sư, cả bao nhiêu năm học, mà muốn tu tập để làm chủ sự sống chết của chúng ta, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống; làm chủ được cuộc sống của chúng ta; làm chủ được sanh, giá, bệnh, chết…​ tất cả những cái khổ đau của kiếp người đều chúng ta làm được, mà chỉ có 7 tháng mà tại sao chúng ta làm không được? Chúng ta phải có khùng điên không!?

Tại sao đi học cả bao nhiêu năm, hai mươi mấy ba chục năm, để trở thành một ông bác sĩ, từ lúc tiểu học đến trung học thì mấy con biết bao nhiêu cái học tập của chúng ta, cái thời gian dài không. Rồi lớn lên đại học phải bao nhiêu năm để rồi đi ra làm bác sĩ, hay kỹ sư, hay kiến trúc. Các con phải học bao nhiêu năm không. Mà bây giờ mấy con chỉ làm một cái nghề để mấy con kiếm cơm sống thôi chứ mấy con có gì không? Mấy con có làm chủ được sự sống chết không? Mà bây giờ chỉ có 7 tháng nỗ lực mà mấy con không làm được.

Có phải cái mà làm chủ được sự sống chết, làm chủ được bệnh đau mấy con không tốn tiền một đồng than thuốc nào cả. Mà mấy con làm chủ được cái đời sống của mình, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Bây giờ cái thân của con bệnh què quặt tất cả, các con sẽ ra lệnh bảo: “Ở đây, cái thân phải phục hồi lại, bình phục, không có được bệnh đau!”, nó sẽ nghe lời mấy con liền.

(07:57) Bởi vì các con có Tứ Thần Túc mà, cái sự tu tập của mấy con phải có cái lực của nội tâm mấy con chứ, cái lực của tâm Vô Lậu. Cái lực của tâm Vô Lậu là cái lực rất mạnh, có bốn cái lực của nó gọi là “Tứ Thần Túc”, bốn cái lực như Thần.

Cho nên mấy con muốn cái thân mạnh khỏe thì nó sẽ mạnh khỏe, nó dưới quyền điều khiển của mấy con. Nó làm chủ nhân quả mà, cái thân của mấy con là thân nhân quả, mà mấy con làm chủ nhân quả thì mấy con điều khiển nó được.

Cho nên, một người đã tu được như vậy, là người người đầu tiên trên hành tinh này đó là Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Người thứ hai mà trong thời đại của chúng ta, không phải có riêng Thầy thứ hai mà có nhiều bậc A La Hán. Trong thời Đức Phật có nhiều bậc người ta đã làm chủ được chứ đâu phải là riêng có Đức Phật không đâu. Cho đến cái thời của Thầy là thời đại mà gọi là thời đại khoa học vật chất. Người ta nói thời Mạt Pháp mà, mấy con nghe trong kinh sách Đại Thừa vấn đề này. Nhưng mà thời Mạt Pháp lại có người làm chủ, như vậy đâu phải là Mạt Pháp! Các con thấy chưa, đâu phải là Mạt Pháp đâu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...