463- TẠO NGHIỆP GIẢI THOÁT
(33:50) Cho
nên từ cái chỗ mà Thầy nhắc đến cái chỗ mà đau khổ này cho đến sự đau khổ khác,
đó là những cái nó đưa đi đến chúng ta sẽ tái sanh luân hồi. Bởi vì chúng ta
huân từng cái nghiệp mà, từng cái nghiệp. Ví dụ như bây giờ Thầy cho một người
vào trong thất đó ngồi tu, Thầy bảo đừng làm gì hết, chỉ giữ cái tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Nhưng bây giờ buổi chiều rồi, thấy cái giờ này không
phải là giờ tu, thôi rảnh rang thôi, mình ra cầm cây chổi quét. Rồi ngày nào
cũng tới cái giờ đó, nó cũng bắt mình đi ra quét sân, quét này kia cho sạch sẽ.
Các con tưởng cái người đó đang tạo nghiệp mình đi quét đường đó. Sau khi tái
sanh đi xuống quét đường ở thành phố mấy con. Đi quét đường thành phố đó, bởi
vì cái nghiệp đó mà. Họ ngồi không tất cả không làm gì hết mà chỉ có cái quét
thôi. “Ờ bây giờ chiều rồi thấy rảnh rang, mình cũng không có làm gì,
thôi ra quét sân, quét cho nó sạch sẽ”. Làm chơi vậy thôi nhưng mà
không ngờ cái hành động đó tạo thành một cái nghiệp đi quét đường, đi quét đó,
đi quét rác đó mấy con. Đó là nhân nào thì quả nấy, mà nghiệp nào thì
nó phải sanh cái nghiệp nấy.
Còn bây giờ
mấy con thấy nè. Bây giờ mấy con sống, thay vì mấy con làm công ty xí nghiệp
này kia ngồi trên bàn mấy con viết. Nhưng vô đây trong thất, Thầy cho cái thất ở
tu. Rồi bắt đầu mấy con thấy chiều mát, thấy cái sân nó có cỏ. Mấy con lấy cuốc
ra dẫy cỏ rồi vậy thôi, nhưng không ngờ các con tạo cái nghiệp nông dân. Mấy
con chết rồi, cái nghiệp đó nó theo, nó đi tái sanh. Nó vào trong cái nhà nông
dân, nó sanh ra con của ông nông dân, lớn lên nó cày ruộng nó dẫy cỏ. Các con
điên sao mà các con đi làm những cái chuyện như vậy?
Cho nên Thầy
bảo ở trong thất đó, cứ vô ngồi sống độc cư, cứ giữ cái tâm bất động, thanh thản,
an lạc. Hàng ngày mình tạo cái nghiệp, nghiệp bất động, thanh thản, an lạc thì
cái nghiệp chấm dứt tái sanh luân hồi, cái nghiệp giải thoát, các con thấy
chưa? Còn mấy con đi làm bậy bạ là coi chừng mấy con tạo nghiệp đó. Tạo cái
nghiệp mà nghiệp tái sanh luân hồi chứ linh hồn đâu có tái sanh luân hồi. Bởi
vì cái nghiệp của mấy con nó tương ưng nó tái sanh luân hồi. Cho nên chúng ta
biết rõ như vậy mà chúng ta không có chịu dừng cái nghiệp thì làm sao chúng ta
giải thoát? Mà ở đây Thầy dạy cho mấy con tạo cái nghiệp giải thoát. Tạo cái
nghiệp giải thoát, tức là hàng ngày làm một cái công việc giữ tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, có bấy nhiêu đó thôi. Đừng có đi ra làm cái gì hết
dùm Thầy, có nhiêu đó thôi.
(36:07) Rồi
bắt đầu bây giờ mấy con thấy không, bây giờ mấy con thấy cây sơ ri hoặc cây này
kia có trái, cây mít đồ có trái, đi ra coi săm soi, coi nó coi chín hay không.
Không ngờ là mấy con tạo cái duyên đó, mấy con thành nhà làm vườn. Sau này có
vườn măng cụt, sầu riêng gì đó cứ săm soi săm soi hoài. Có điên không? Mình có
điên không mà đi làm cái nhà làm vườn chi nó cực. Có phải không, mấy con thấy
chưa? Làm cái chuyện khác thì làm ruộng. Mà làm cái chuyện quét dọn thì lại là
hốt rác. Mà làm cái chuyện mà coi cái trái xoài, trái mít, trái ổi hay trái khế
nó có chín hay không thì mấy con lại là tạo cái nghiệp làm vườn. Nghiệp nào thì
nó phải tái sanh nghiệp nấy chứ giờ làm sao bây giờ tránh khỏi. Đây bây giờ Thầy
nói cái nghiệp rất rõ mấy con có một cái chung. Thường báo chí nó có đăng những
cái thần đồng chứ gì. Tại sao chú bé mới sanh ra bẩy tám tuổi mà lại biết những
được đời trước mình thế này thế khác tại sao biết mà người.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét