462- CHUYỂN NGHIỆP ÁC NHỜ GIỮ GIỚI LUẬT VÀ ƯỚC NGUYỆN
(35:47) Phật
tử 2: Thưa Thầy!
Tụi con đến đây thì cũng có cái duyên có phước đức để mà được Thầy trực tiếp chỉ
dạy cách thức tu hành, thì trong cuộc đời con có cái này mà con hơi thắc mắc,
nhờ Thầy giải giùm con là có phải là quả nghiệp hay không?
Con có một đứa
con gái có chồng, gia đình bên chồng cũng là người có học, mình thấy thì mình
tưởng gia đình có biết cái đạo đức nhiều, biết cái hiền lành bên kia. Thì buổi
đầu thì được lắm nhưng mà sau tới bây giờ thì có 3 đứa con, nhưng cuộc đời của
nó rất là khổ, nhất là bị bên chồng, bà già chồng, chồng thì đánh đập, hành hạ.
Đằng này thì con cũng có khuyên dạy là tại quả nghiệp thôi nên con cũng ráng Niệm
Phật (Niệm Phật là sống như lời Phật dạy) để chờ một cơ hội nào cho nó qua. Con
xin Thầy chỉ dạy giùm con là do cái quả nghiệp hay là cái gì vậy Thầy?
(37:03) Trưởng
lão: Cái đó là cái nghiệp của nó nợ, nó nợ nó phải trả. Nó vào trong
cái gia đình đó, nó phải trả những cái nghiệp người ta hành hạ, người ta chửi bới,
người ta đánh đập nó - bạo lực gia đình mấy con! Chồng nó đánh nó này kia đồ
đó. Khi có con rồi bây giờ nếu mà bỏ thì con mình sẽ mất cha, cho nên vì vậy
mà…, hay hoặc là mình giao con mình cho cha thì mất mẹ, rất tội cho mấy đứa nhỏ.
Thành ra quá khổ, nhưng mà cái nghiệp của đời trước nó vay, bây giờ nó mới gặp
nhau để nó trả.
Nhưng mà như
vậy đâu có nghĩa là đạo Phật chấp nhận cái nghiệp để mà trả cái khổ đau đó đâu.
Đạo Phật có cái chuyển nghiệp, chứ không phải là đương đầu bằng cách là thôi
hay hoặc này kia. Mà bằng cách chuyển nó, là đem lại cái chỗ mà đau khổ nó trở
về cái sự bình an. Hầu hết người ta không biết cách chuyển, mà biết cách chuyển
thì sẽ được.
Thứ nhất con
về con nhắc cháu đó, nó đang trong cảnh khổ đó, thì nhất định nó phải cố gắng
nó giữ gìn 5 giới như Thầy nãy giờ nói. Năm giới nhân bản – nhân quả tức là 5
cái điều thiện đó, nó chuyển những cái điều ác, nó đem lại sự bình an cho chính
nó.
Còn bây giờ
con hoặc là mẹ nó - mẹ của cháu đó, thì con nhất là cha nó, con thương nó, con
giữ gìn 5 giới, trong 1 tháng con giữ 1 ngày hay hoặc 2 ngày, con giữ cho trọn
vẹn 5 giới. Con ước nguyện rằng con sẽ thực hiện những giới luật của Phật này.
Ước nguyện cho con của con nó chuyển được cái nghiệp đó. Nó không còn bị người
khác hành hạ đánh đập nó nữa thì nó chuyển được cái nghiệp. Mà con phải giữ gìn
giới. Bởi vì lấy giới mà chuyển, lấy thiện chuyển ác mà mấy con. Các con hiểu
điều đó không?
Các con sống
trong 2 ngày hay hoặc 1 ngày, con ước nguyện rằng con giữ gìn 5 cái giới này
nghiêm chỉnh, không hề vi phạm 1 chút nào hết. Cũng như trong cái ngày mà thọ
Bát Quan Trai đó, 8 giới đó mấy con, con nhớ không? Thọ Bát Quan Trai. Con thọ
Bát Quan Trai thường là con tập tu để cho mình tu tập cho nó quen thôi. Nhưng
hôm nay thọ Bát Quan Trai đó không có nghĩa là tu tập cho riêng con nữa, mà ước
nguyện trong cái ngày mà con giữ 8 giới mà tu tập này đó cho đứa con gái quá khổ
của con, con hiểu không?
(39:01) Cái
tình cha con là có cái nhân quả với nhau, nó mới gặp nhau, nó làm con của con.
Mà trong khi con nó khổ, thì con đâu có yên được đâu. Có phải không? Cho nên
con ước nguyện cho con của con nó sẽ không còn khổ vậy nữa thì nó chuyển biến,
nó thay đổi, người ta sẽ không còn đánh đập nó nữa.
Rồi chính bản
thân của nó, con nhắc nó hãy giữ gìn: “Dù sao đi nữa trong 1 tháng con
cũng cố gắng, con giữ gìn trong 1 hay hoặc 2 ngày”. Ví dụ như 2 ngày thì
con sẽ giữ gìn giới luật đó trong cái ngày rằm, ngày rằm đó con, nửa tháng đó
và ngày mùng 1 hoặc ngày 30, đầu tháng hay cuối tháng.
Cho nên
trong 1 tháng 2 ngày, mà 2 ngày đó ước nguyện cho cái nghiệp của con đó nó nặng
nề như vậy. Chồng con nó, hoặc là bên chồng nó không thương, nó nói này nói
kia, chửi mắng này kia hoặc chồng con nó đánh đập nó bạo lực gia đình như vậy.
Ước nguyện những cái ngày mà con giữ gìn giới luật thanh tịnh này để chuyển cái
nghiệp của con cho nó nhẹ nhàng, để cái hoàn cảnh nó không xảy ra nữa.
Lần lượt từng
năm, ba tháng sau coi, chừng đó chồng nó không có đánh nó nữa. Mấy con cứ đem
giới luật mà chuyển hết cái nghiệp khổ của mình con! Nó chuyển hết rồi cái chừng
5, 6 tháng sau cái thấy hoàn toàn ông chồng không có còn bạo lực nữa. Mặc dù
ông uống rượu ông lè nhè này kia,,,, có nhiều người mượn rượu đánh vợ đó mấy
con. Đó! Bắt đầu bây giờ ông bị cái sốc nào đó, ông đau cái bệnh cái bắt đầu
ông ớn ông không dám uống rượu nữa, ông hết say, chừng đó ông hết đánh vợ con.
Phật tử
2: Cái người chồng
nó không có uống rượu say xưa này kia, học thì cũng có học, có cái là nó ghen
quá, đi chợ đi búa gì nó cũng hỏi này kia, thấy nghi rồi đánh đập.
Trưởng
lão: Cái đó
cũng khổ lắm mấy con. Cái đó là cái sự chiếm hữu đó, cái người chồng muốn chiếm
hữu người vợ. Không cho được quyền, “Cô mà đi nói chuyện với cái người
nào là tui không có chịu nổi”. Đó là ghen tuông, là chiếm hữu người ta.
Cái quyền sống
của người ta phải bình đẳng. Người ta là người tốt, bây giờ có nói với bao
nhiêu người đàn ông thì người ta cũng là người tốt. Mà cái người xấu bây giờ
người ta giữ gìn cách gì, ông có giữ gìn cách gì thì người đó cũng vẫn xấu, con
hiểu không? Người tốt là tốt, người xấu là xấu. Ông đâu có chiếm hữu con người
của người ta được, đâu có chiếm cái quyền sống của người ta được.
Bởi vì Đạo Đức
Gia Đình nó chưa có chỉ rõ cái này, cái quyền sống của người đàn ông cũng có mà
người đàn bà cũng có quyền sống. Cái người đàn bà ghen người chồng của mình
cũng vì muốn chiếm hữu người chồng: “Chồng đó là của tôi, không của người
khác được, cho nên anh mà nói chuyện với phụ nữ là không có được đâu”. Cũng
vậy, người chồng mà ghen người vợ cũng vậy: “Người vợ này là của tôi
không có được người khác nói chuyện”. Trời đất ơi! Cái cảnh sống nó khổ ghê
lắm. Thầy biết cái điều này mấy con.
Cho nên vì vậy
mà sách Đạo Đức của Thầy sắp sửa sẽ ra đời, Thầy sẽ vạch hết những cái đau khổ.
Tại sao chúng ta điên khùng gì, chúng ta chiếm hữu cái sự sống của người khác
sao được? Quyền sống của người ta mà. Nếu một người tốt là người ta sẽ tốt.
Bây giờ người
ta hoàn toàn, người ta sẽ sống ở trong gia đình mình, mình nhốt người ta ở
trong cái phòng này đi, mình đóng cửa đi. Nhưng mà cái đầu óc của người ta sẽ
nhìn thấy người đàn ông khác, mình nhốt được người ta không? Cái tư tưởng của
người ta nó không chung thủy rồi thì bây giờ nhốt đâu nó cũng nghĩ người khác
à, có phải không mấy con? Thì bắt đầu bây giờ mấy ông cứ nhốt cái thân tôi chứ
cái tâm tôi mấy ông nhốt được không? Ông có nhốt được cái tâm tôi không? Ông có
chiếm hữu tôi nổi không? Đâu có chiếm hữu, chỉ gạt cho mấy người điên khùng.
Phật tử
2: Con cũng có
hiểu cái đạo đức cho nên khuyên dạy nó ráng nhịn. Ước gì giờ bà già của nó hay
chồng nó tới đây mà nghe Thầy giảng thì chắc hay quá.
(42:44) Trưởng
lão: Nói chung là có cái duyên mà gặp Thầy, qua một thời mà giảng mà
Thầy biết cái hoàn cảnh vậy đó, Thầy sẽ khuyên. Thầy nói: “Cái này là
mình tự làm khổ mình như thế này thế khác”, thì bắt đầu ở trong gia đình thấy
sáng suốt quá, tự rõ ràng mình làm khổ mình mà. Cuối cùng họ phải bỏ cái đó
thôi, thì cái gia đình hạnh phúc thôi.
Coi như là
trong cuộc đời của Thầy, mà từ khi mà Thầy đã tu xong rồi, Thầy đã giúp nhiều
người lắm con. Mà nhiều người đó là cũng những người đệ tử đã từng xin quy y Thầy
làm đệ tử đó. Mà trước cái hoàn cảnh đó họ tâm sự, họ nói cho Thầy hiểu hoàn cảnh
của họ đó, thành ra Thầy cho mời hết cả gia đình đến Thầy nói chuyện. Cuối cùng
Thầy giải quyết được, thành ra gia đình rất là hạnh phúc. Chỉ có Thầy mới đủ
cái niềm tin, chứ mấy con nói họ không có tin đâu. Họ cãi cọ nhau hoài, họ
không tin. Chỉ có Thầy, Thầy nói họ tin.
Phật tử
2: Cho nên đến
đây gặp Thầy mình cũng nói chuyện gia đình hết, cũng không biết làm sao cơ
duyên tới đây để gặp Thầy. Nhất là người chồng của nó, nó mà nghe được Thầy giảng
như vậy thì nó cũng phải hồi tâm chuyển ý.
Trưởng
lão: Đúng rồi,
có cái sự nhắc nhở, có cái sự mà để (khuyên). Dù sao là con người, nó có cái
trí tuệ, nó có sự hiểu biết. Thì sự hiểu biết nó thấy những cái chuyện đó, từ
lâu tới giờ người ta không hiểu cho nên người ta mới làm khổ thôi. Mà bây giờ
hiểu ai dại gì mình làm khổ mình nữa, làm khổ người khác nữa chi, thành ra cái
hiểu biết nó đỡ lắm.
Cho nên Thầy
mới làm sao triển khai cái tri kiến ý thức của mình nó hiểu biết, một cái hướng
mà nó không còn khổ nó nữa thì nó hết khổ, chứ không có gì hết. Mà nó đủ duyên
chứ con, chứ không phải không đủ duyên, con bây giờ cột nó cũng không đi, chứ ở
đó. Nó đủ duyên thì nó tới à. Tức là cái nghiệp mà Thầy nói cứ về mà giữ gìn giới
để ước nguyện, cái ít bữa nó đòi đi à, nó không có gì hết. Nó chuyển, nó chuyển
được nghiệp.
(44:41) Phật
tử 2: Cái câu nữa là chúng con cũng có nghe cái băng đĩa của thầy
Thích Thanh Từ - cao tăng dạy Thiền Định. Con xin hỏi Thầy với thầy Thích Thanh
Từ là như thế nào ạ?
Trưởng
lão: À! Thầy hồi
trước thì khi mà Thầy còn là một học tăng ở thành phố Hồ Chí Minh, Thầy đi học ở
Vạn Hạnh, hay Văn khoa đồ đó. Thì lúc bấy giờ Thầy xin Hòa thượng Thiện Hòa,
các con cũng biết Hòa thượng Thiện Hòa là ở chùa Ấn Quang đó, làm phó Tăng thống
lúc bấy giờ đó. Thì lúc bấy giờ Hòa thượng giới thiệu Thầy lên học thiền với
Hòa thượng Thanh Từ ở Vũng Tàu, ở ngoài Chân Không. Lúc đó Thầy mới lên, Hòa
thượng Thanh Từ là người dạy thiền Thầy đầu tiên, cái khóa đầu tiên ở Vũng Tàu
đó. Cái người dạy thiền đầu tiên cho Thầy học tu thiền với Hòa thượng Thanh Từ.
Cho nên Thầy là học trò của Hòa thượng Thanh Từ. Chứ đâu có gì đâu. Con hiểu
chưa? Là cái khóa đầu tiên.
Phật tử
2: Thầy năm nay
bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Trưởng
lão: À! 81 rồi.
mà từ khi mà Thầy tu mà làm chủ được thân tâm của mình rồi, làm chủ được bệnh rồi
đó, không có bệnh đau gì hết. Cho nên cái cơ thể già thì nó sẽ già, nó yếu,
nhưng mà sự thực ra nó khỏe mạnh, nó không đau ốm.
Phật tử
2: Dạ! Đọc kinh
Địa Tạng có phải giải bớt nghiệp không ạ?
Trưởng
lão: Kinh Địa Tạng
là thuộc về kinh Đại thừa. Nói chung là giải bớt nghiệp thì nó không giải nổi
đâu, nhưng mà nó làm cho tâm mình được an ổn, cái tâm mình an ổn. Chứ tự nó giải
không được, mà giải là bằng cách là mình phải sống thiện, mình mới chuyển nó tức
là giải. Còn mình tụng kinh mà để nó giải thì nó không được, không có được. Bởi
vì, mình tụng kinh mà mình không làm, mình không sống trong giới luật của Phật
thì không sống trong thiện pháp, thì nó chuyển ác pháp không được. Mà nó chỉ
mình tụng kinh, nó chỉ an ổn cái tinh thần của mình thôi.
Ví dụ mình tụng
kinh Pháp Hoa Phẩm Phổ Môn thì mình an ổn tinh thần của mình. Như là đức Bồ Tát
Quan Âm cứu khổ cứu nạn để cho mình có cái tai nạn, bệnh tật gì, nó tai qua nạn
khỏi vậy thôi. Cái tinh thần mình tin tưởng, chứ sự thật ra nó do cái nghiệp,
nghiệp ác mà mình thọ lấy cái quả khổ. Chứ không phải là nó không có nghiệp mà
nó đau bệnh đâu, nó phải có cái nghiệp.
(46:55) Mà
cái nghiệp nó chỉ chuyển được là do cái hành động sống thiện của mình. Mà sống
thiện chỉ có sống giới mà thôi. Chứ còn mấy con tụng kinh gì mà mấy con sống
không đúng giới, thì nó chỉ an ủi tinh thần mình chứ thực sự ra nó không hết bệnh
đâu, phải đi nhà thương, đi bác sĩ nó mới hết.
Mà đi nhà
thương, bác sĩ thì nó phải có phước hữu lậu, tức là phải có tiền, có bạc. Chứ
không tiền không bạc mấy con cũng chịu chết ở nhà thôi chứ không cách nào khác
nữa hết. Nó đòi hỏi phải có phước hữu lậu, mà phước hữu lậu ít ra mấy con cũng
phải… Muốn có tiền có bạc thì các con phải là người bố thí, biết giúp đỡ. Mặc
dù mấy con không giàu, nhưng thấy người ta đói khát, người ta tật nguyền, người
ta không thể sống được. Mình cho người ta một bát cơm, một đồng bạc, trong cái
cảnh khổ sở của họ. Không ngờ cái lòng đó lại là mình may mắn, mình làm có tiền
bạc, mình ăn không hết. Tức là bố thí, cái hạnh bố thí nó tạo cho mình cái phước
hữu lậu.
Còn cái người
mà không biết bố thí, bỏn xẻn không cho ai hết thì Thầy nói họ bây giờ họ giàu
cách gì đi nữa, mai mốt nhà cháy hay hoặc là lũ lụt nó trôi nhà họ cái họ cũng
thành nghèo, họ cũng đói khổ, họ cũng đi xin ăn à. Bởi vì cái ích kỷ nó sẽ đưa
đến mình cái đói khổ. Mà cái rộng rãi, cái biết chia sẻ thì cái người đó sẽ
không đói.
Ở đây Thầy cứ
lấy thiện mà chuyển ác, lấy thiện chuyển ác. Thầy dạy mấy con là hoàn toàn sống
trong thiện, rồi kèm theo cái pháp để cho mấy con tự làm chủ được. Nó trở thành
cái lực của ý thức, ý thức lực nó làm chủ được cái sự khổ trên thân tâm của mấy
con. Đó là những cái thực tế. Tự mình cứu mình thôi chứ Thầy không có dạy mấy
con tha lực.
Còn cái kinh
sách Địa Tạng, hay hoặc là kinh sách Pháp Hoa để mình tụng Pháp Hoa đó, đó là
tha lực. Cầu tha lực để hỗ trợ cho mình. Nhưng mà cầu tha lực đó là chỉ an ủi
tinh thần của mình. Trong cái cảnh đau khổ mình tụng kinh mình nghe nó an ổn.
Mình tưởng rằng chư Phật Bồ tát cũng có thể gia hộ mình, nhưng mà sự thật thì
không gia hộ được. Tại vì cái nghiệp của mình mà làm sao gia hộ, các con hiểu
đó là cái thực tế rồi.
Cũng như bây
giờ mình ăn trộm, mà công an nó bắt mình nhốt trong tù, rồi mình cầu khẩn Quan
Âm để cho mình ra tù thì không có đâu. Mấy con hiểu điều đó. Tại mình làm ác
mà, cho nên ăn trộm thì phải bị bắt thôi. Thành ra không có ai mà cứu khổ mình
được, mà chính mình đừng ăn trộm thì chúng không bắt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét