465- NGHIỆP TƯỞNG HAY LÀM THƠ VĂN
(1:00:08) Phật
tử 3: Bạch Thầy! Cho con hỏi?
Trưởng
lão: Sao? Có gì
không con? Con cứ hỏi đi.
Phật tử
3: Dạ! Cho con
mạn phép xin hỏi Thầy. Hôm nay con cũng có chút ít chuyện thầm kín ở bên trong
lòng nhưng mà không biết giải tỏa cùng ai. Hôm nay đến nơi đây gặp sư Thầy vậy
cho xin hỏi: Lý do nào mà trong tâm tư con có một cái quán tưởng hay một cái
nhân duyên nào đó, hiện ra bất chợt làm cho đệ tử phát những cái bài thơ hoặc
là bài văn rất là ngộ nghĩnh mà từ xưa nay đệ tử chưa có bước vào cái đường đạo
của pháp môn nào hết.
Nhưng mà
không biết từ đây là, từ cái nguyên do và cái căn do và cái lý lẽ nào mà thúc dục
đệ tử để bước vào cái đam mê Phật pháp như vậy, nhưng mà cái phần sâu kín bên
trong đệ tử muốn biết, người ấy là ai? Từ đâu đến? Đến làm chi? Đi từ phương hướng
nào? Chuyển hóa ra sao? Linh căn giải thoát như thế nào? Đúng hay sai để người
trần đừng khinh miệt và coi thường đệ tử, trong một cái giấc mộng chiêm bao chập
chờn trước mắt, bỗng hư vô hiện đến cửa hồng trần, mong… thôi, cho mạn phép để
nói tới đó thôi. Nếu nói nữa thì nó quá lố.
Trưởng
lão: Thôi được
rồi, để Thầy giải thích cho con. Trong thân con người thì nó có ba cái thức.
Cái thức thứ nhất là sắc thức, cái thức thứ hai là tưởng thức, cái thức thứ ba
là thức thức. Cho nên cái thân ngũ uẩn nó có năm uẩn, sắc, thọ, tưởng, hành, thức
uẩn. Cho nên cái tưởng, cái mà con làm thơ văn đều là pháp tưởng, cái tưởng của
con lưu xuất ra.
Con thấy hồi
nào giờ con đâu có làm thơ văn. Nhưng mà do cái căn duyên của con từ xưa con đã
tu tập trật pháp. Con lọt vào thiền tưởng. Do cái trạng thái tưởng đó mà bây giờ
sanh ra, con không có tu tập gì hết mà bỗng dưng sao nó lại hiện ra, con hiểu
không? Đó là tu sai pháp trong cái đời trước mà đời nay con phải chịu. Một người
lên đồng nhập cốt họ đâu có muốn lên đồng nhập cốt đâu. Nhưng mà tại sao họ lại
phải làm như vậy? Đó cũng hoàn toàn là cái tưởng. Do đời trước họ đã luyện sai.
Họ đã luyện sai Mật Tông hoặc là thần chú gì đó, bây giờ họ sanh lên làm người
nó mang theo cái nghiệp đó, cho nên nó trở thành…
Trước kia họ
là phù thủy hoặc là một thầy bùa thầy chú gì đó. Họ luyện bùa luyện chú bằng
cái tưởng của họ. Họ luyện bùa chú mà, thành ra nó phát ra cái tưởng của họ.
Nhưng mà trong cái đời trước thì nó là như vậy, nhưng đời sau này thì nó còn
mang theo cái nghiệp đó. Cho nên con thì con đâu có luyện bùa luyện chú, đâu có
tập luyện để mà cái tưởng của con nó làm thơ như vậy đâu? Nhưng mà không ngờ kiếp
trước con đã tu sai, cho nên con bị như vậy.
[Rồi rồi
Thấy biết rồi con!]
Cho nên vì vậy
đó, con phải phải tác ý để xả cái tưởng của con. Bởi vì phần của con, ý thức của
nó không có làm việc cái này đâu mà cái tưởng con nó làm việc. Bởi vì tự sao nó
lại làm thơ làm văn, mà nó làm thơ cái kiểu nó, nó bắt hoàng bắt đế, nó đủ thứ
đủ loại vậy đó. Nó nói như là thần thánh gì đâu đủ thứ hết, đó là cái tưởng của
con.
Nhưng mà bây
giờ Thầy nói con cứ dùng pháp tác ý: “Dừng lại không có làm thơ văn gì
nữa hết, Tao không có tin mày đâu. Ở đây là ý thức chứ không phải là thưởng thức” con.
Mình dẹp nó đi thì con mới lấy bình thường.
Phật tử
3: Thưa thầy!
Bây giờ xin hỏi một câu?
Trước khi
đi….
Đệ tử phàm
trần tu sai ngữ pháp
Đến hôm nay
“Pháp dụng” Thiền môn
Ngã quỷ
“thành” ma “tướng” sắc vô hình
Bóng tu tâm
niệm cõi “đình chứng quang”
Mở ra… bát
hằng…
Trưởng
lão: Thôi!
Thôi! Con đừng có làm thơ làm văn, ở đây không có ngã quỷ, có ai ở đây đâu.
Phật tử
3: Không có ý
là nói về một cái xác nữ, ý muốn hỏi như vậy rồi nhờ sư Thầy…… cáo cái….
Trưởng
lão: Xả đi! Xả
đi!… Thầy bảo con tác ý… Thầy dạy con cái pháp á, bây giờ con cứ tác ý đi, đuổi
nó đi, không có làm thơ làm văn gì nữa hết! Con nói một hơi con kéo lằng nhằng
ba cái thơ văn con, nó đi sai pháp con, xả đi! Cái đó nó trở thành điên.
Phật tử
3: Nhưng mà
mình phải hiểu cái lý do nào mà mình xả, lý do nào mà… ?
Trưởng
lão: Mình phải
biết chứ! Thầy bảo con dùng cái pháp tác ý đó con xả ra. Bởi vì đó là sai, con
cứ lảm nhảm như vậy là một người điên. Con thấy ai, ở đây có ai làm như con
không? Nếu so sánh ra con là người điên rồi đó, loạn thần kinh, bị rối loạn thần
kinh. Thầy nói thẳng nói thẳng ra con là cái người điên rồi!
Bỏ đi, giữ lại
bình thường, không có nói như vậy nữa thì con sẽ trở lại thành người bình thường,
chứ con cứ lảm nhảm như vậy là con sẽ bị điên, không ai cứu con bằng chính con,
con phải tác ý: “Không có được nói như vậy nữa”, con dặn con chứ ai
dặn con, phải không? Thôi được rồi rồi, thôi đừng hỏi nữa, Thầy mắc công chuyện,
cứ nhớ câu pháp Thầy dạy thôi.
Phật tử
3: Thầy mắc
công chuyện thì thôi xin mạn phép cúi.
Trưởng
lão: Thôi! Rồi,
rồi, rồi, đứng dậy đi. Thôi Thầy ra.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét