468- TU SAI LỌT TRONG TƯỞNG
(23:45) Trưởng
lão: Con thấy, không khéo con sẽ lọt trong tưởng đó. Bởi vì con người
ta nó có năm uẩn: Sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Tưởng uẩn đó với cái sắc uẩn này
nó hay làm việc chung với nhau lắm. Ngồi đây cái ý thức của chúng ta, cái ý thức
của nó đó, nó gồm mà người ta gọi cái tâm đó, nó không phải riêng gọi có ý thức
là tâm đâu.
Mà chữ tâm nó
không phải là cái gì siêu hình đâu. Nó cụ thể chữ tâm nó gồm
có sáu cái thức của nó, nghe nói tâm thì chúng ta đừng có nghĩ rằng cái tâm
linh gì cả hết, mà nó là sáu cái thức: Mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý nó sáu cái
thức, nó gồm lại gọi là tâm.
Còn bây giờ
Thầy dùng có cái ý thức không, thì đó là ý thức. Còn bây giờ Thầy nghe âm thanh
gì đó, thì cái đó là nhĩ thức. Còn Thầy thấy mọi vật đó là Thầy biết mọi vật,
thấy bằng con mắt của Thầy, thì đó là nhãn thức, phải không? Nhưng mà sáu cái
này gồm lại thì nó là tâm, chứ không thể nói nó là cái ý thức hay hoặc là cái
nhĩ thức được? Không có nói riêng được, mà nó là tâm.
Còn cái tưởng
thức thì nó không cần dùng cái này nữa, mà nó nghe thấy này kia bằng tưởng hết.
Cho nên một người nằm chiêm bao, mấy con thấy lỗ tai mình nó ngủ, nó có nghe
đâu, mà nó lại nghe thấy hết. Con thấy không? Bây giờ con nằm chiêm bao nè, mặc
dù là con ở tại Trảng Bàng, nhưng mà khi mà cái tưởng nó hoạt động đó thì con
thấy con đi chơi trên Đà Lạt, con ở thành phố dễ dàng lắm. Trong giấc mộng, các
con thấy đi nhanh lắm, nó không có cái không gian, nó không có trải dài đâu. Hễ
nó muốn nằm mộng chỗ nào nó cũng cảnh giới tại chỗ đó nó hiện ra, mà thật ra
con đang ngủ ở Trảng Bàng, mà con đã thấy con ở thành phố, đó là cái tưởng mấy
con. Nó không có không gian và thời gian.
(25:38) Cho
nên những đồng cốt, những cái người mà người ta có những cái ngoại cảm, thần
giao cách cảm đó, tức là dùng tưởng không. Nó như người bình thường mình như thế
này, mà nó giao cảm nó biết. Còn mình ý thức không giao cảm được, mà tưởng thức
giao cảm. Bởi vì nó không có thời gian, mà nó không có không gian. Cho nên con
thấy cô Bích Hằng, cô đi tìm hài cốt liệt sĩ gì, cô đi đến đó cô chỉ bảo đào chỗ
này có hài cốt, con làm không được. Cô Bích Hằng làm được, cô Bích Hằng có tưởng
làm việc, còn con có tưởng mà chưa hoạt động. Con thấy không?
Người nào
cũng có hết, nhưng mà mình không tu tập thì sẽ tưởng không hoạt động. Còn những
người tu sai, mấy con biết không? Tu sai lọt vào tưởng. Họ sẽ không thành tựu
gì hết, mà họ sẽ khi họ bỏ thân này như các vị Lạt Ma, các nhà mà tu thiền, các
người mà luyện thần thông thì khi họ chết, họ mang thân sau họ sẽ trở thành thầy
phù thủy mấy con, đồng cốt hết, bởi vì họ lọt trong tưởng con. Không chạy đâu
khỏi.
Phật tử 4: Mô Phật. Thiền sư Minh Đạo thì sao
Thầy?
Trưởng
lão: Ai? Minh Đạo
nào con?
Phật tử 4: Thiền sư Minh Đạo ở quận 4 đó Thầy.
Trưởng
lão: Thật sự ra tu,
tất cả đều mà lọt trong tưởng. Các vị thiền sư đều là sau này trở thành những
nhà phù thủy hết luôn. Bởi vì lọt ở trong cái tưởng, khi cái nghiệp đi tái sanh
chứ không phải linh hồn, nghiệp đi tái sanh luân hồi. Mà mình huân cái nghiệp
nào, thì cái nghiệp đó nó sẽ đi với mình nó tái sanh, mình huân cái nghiệp đó.
Như bây giờ
con tập tỉnh thức, con là một nhà bác học, con có cái sự tu tập, con tỉnh thức.
Thì khi mà con chết rồi, con sanh làm đứa trẻ, con sẽ nhớ lại hết con nhớ, con
biết con ở làng nào? Xã nào đó? Mà con tập tỉnh thức đúng, chứ mà con tập tỉnh
thức sai, thì con mang theo cái tưởng, con mang cái tưởng thì con lên con làm
thầy phù thủy mất rồi. Tự nó một thời gian sau, nó phải bắt mình hoạt động ở chỗ
đó. Nó tự nó, bởi vì mang theo cái nghiệp đó mấy con. Cho nên những người mà
lên đồng nhập cốt, họ đâu có muốn làm, nhưng mà sau thời gian đó, cái bắt đầu
nó làm vậy à. Là tại vì họ đã huân tập cái đó, cái nguy hiểm vô cùng, nó không
thành gì được hết, mà đó trái lại nó mang theo cái nghiệp đó, tại mình huân
theo thôi.
(27:44) Cho
nên coi chừng mình tu tập sai pháp là bị hết. Các vị thiền sư mà Thầy thấy như
hầu hết, khi tu rồi người ta có cái Tuệ Tam Minh, người ta quan sát, quan sát
các vị Hòa thượng, các vị Hòa thượng, các vị mà tu tập rất sâu đó. Như ngài Vũ
Khắc Minh, Vũ Khắc Trường bây giờ mấy con biết họ ở đâu không? Các con biết thấy
nhục thân để đó? Họ lọt trong cái tưởng nào mà họ để nhục thân? Họ vô được họ
ra không được, họ phải chịu chết đó. Họ lọt vào Không tưởng mấy con, mà ra
không được. Vô trong cái định tưởng luôn rồi, bắt đầu không biết cách nào ra.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét