469- TƯỞNG THỨC HOẠT ĐỘNG RẤT NGUY HIỂM
(52:38) Phật
tử 6: Dạ Thầy. Rồi có những trường hợp có những người cũng có tu tập rồi,
nhưng mà người ta nói người ta cũng mở mắt ra bình thường, chứ không phải là nhắm
mắt lại vô định hay gì hết. Rồi người ta vẫn thấy các cái vong, cái mắt lại rất
là tỉnh táo.
Trưởng
lão: Ờ, thì tưởng
phóng đó.
Phật tử 6: Thầy nói là tưởng.
Trưởng
lão: Tưởng.
Phật tử 6: Dạ, thì con cũng nghĩ là tưởng và
có những lúc mà khi mà họ sân giận lên thì họ nói tiếng mà là tiếng nặng á, thì
cái đó là tưởng hay tà?
Trưởng
lão: Cũng là tưởng
không à con. Tà không à. Bởi vậy nói tiếng gì mà nghe, mình nghe họ châm thôi,
tiếng gì không biết. Nhưng mà điều kiện là họ bị thinh tưởng hết, mấy ông này
phát ra âm thanh đó là bị thinh tưởng, nó không đúng đâu. Bởi vì họ phát ra cái
gì là mình biết, cái gì bình thường như mọi mình như thế này, thì đó là ý thức,
mà cái gì lạ lạ là mấy người bị tưởng hết rồi.
Ở trong cuộc
đời này, ở trong thân con người thì nó cái ý thức, có sáu cái thức: Mắt, tai,
mũi, miệng, thân, ý của mình là sáu cái thức. Mà hoàn toàn ngoài sáu cái thức
này thì còn thêm là cái tưởng thức. Chứ còn cái thức thức thì mấy con chưa tu tới
Tam Minh thì mấy con không sử dụng được nó đâu. Bây giờ mấy con có sử dụng được
hai cái này. Một cái tâm của mấy con là sáu thức và một cái tưởng thức thôi, tức
là cái sắc thức với cái tưởng thức. Ban ngày mấy con nói chuyện thì mấy con ý
này kia, mà ban đêm mấy con ngủ chiêm bao là cái tưởng thức. Đây là Thầy nói về
chiêm bao, chứ một người mà đang nói chuyện vậy đó, mà họ vẫn dùng tưởng được
đó con.
Đó như cô
Bích Hằng, cô dùng tưởng được, cô nói chuyện với mấy người đàng hoàng hoặc cô
chỉ dưới này, lòng đất có bộ xương như này đào lên đi. Hay cô dùng cả hai cái
cô dùng được một lượt mà, đâu cần phải cô ngủ sao. Một người lên đồng nhập cốt ợ
ợ ngáp ngáp, cái họ nói cái chuyện gì nghe cũng đúng đó. Thì đó là họ dùng tưởng
chứ sao. Con hiểu chưa?
(54:20) Còn
con bây giờ, con không khéo con tu thì con ngồi đấy, con cũng mở mắt vầy. Nhưng
mà con mắt mà ý, cái ý thức của con mắt đó, cái nhãn thức mà để mà biết đó thì
nó không còn thấy nữa, mà nó thay thế vào cái tưởng. Cho nên chỉ thấy cái lạ
lùng, mà cũng con mắt này thấy, mà lại thấy cái lạ lùng, trong cái bây giờ, thấy
ông Phật hay hoặc là thấy một cái hình, cái bóng ma hay hoặc là thấy cái linh hồn
nào đi qua. Đó là đều là tưởng thức.
Đó, con thấy
không? Tưởng nó nhanh lắm. Nó dẫn ý thức biết chúng ta hoàn toàn, nhưng mà vừa
cái này vừa dừng thì cái này nó ra đó, nó làm việc đó. Con ngó nơm nơm mà nghe
cái ý thức con không khởi vọng tưởng nữa thì coi chừng nó tới, cái tưởng mà. Bởi
vậy mình tu mà cái tâm tham, sân, si mình nó chưa hết đó, mà nó có cái hiện tượng
gì nó xảy ra, con mắt này thấy, tai này nghe, coi chừng nó là tưởng làm việc
đó.
Phật tử 6: Vậy có nguy hiểm không Thầy?
Trưởng
lão: Nó rất nguy hiểm
chứ con. Bởi vậy tu sai là mình lọt vô, mình không biết mình tưởng là mình tu
đúng, không ngờ là mình đã rớt trong thế giới ma rồi, thế giới tưởng. Cho nên
có Thầy nói nhắc, chứ còn cỡ mà không Thầy chắc chắn là thiên hạ loạn thần kinh
hết rồi, tu một thời gian sau là bị bệnh đó con, thần kinh á. Bởi vậy nói tẩu hỏa
nhập ma, là phải chứ sao? Nó chưa tới cái mức mà có thể mình loạn thần kinh như
vậy, chứ mà tới mức rồi thì tẩu hỏa nhập ma, nói những cái chuyện gì không ai cần,
không ai biết nữa. Mà chính người đó người ta thấy, người ta đâu có thấy người
ta điên đâu, người ta thấy cái hiện tượng đó rõ mà.
Cũng như trước
mặt Thầy không thấy cái bông, mà Thầy ngồi đây cũng thấy, mà mấy con không thấy,
mà Thầy thấy. Thì rõ ràng là Thầy khác mấy con rồi. Cái mắt của Thầy cũng con mắt
thấy, nhưng mà Thầy… mấy con lại cũng con mắt thấy như vậy, mà hai, ba, bốn
người không giống Thầy mà Thầy lại thấy khác, thì cái đó là con mắt nó thấy tưởng
rồi, tưởng nó thấy thôi. Nó sử dụng con mắt tưởng thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét