472- NHỮNG KHÁC BIỆT GIỮA PHÁP PHẬT VÀ NGOẠI ĐẠO
(52:06) Phật
tử 1: Thưa Trưởng lão có những người mới vào tu theo đạo Phật thì họ đang
ngơ ngác giữa hai con đường Đại thừa và Nguyên Thuỷ. Xin Thầy chỉ dạy con đường
nào đi đến mục đích cuối cùng của đạo Phật là giải thoát sinh tử luân hồi và
con đường nào dẫn đến con kiến mà bò quanh miệng lu thưa Thầy?
Trưởng
lão: Thật sự ra thì
theo giáo pháp của Đại thừa, thật sự ra thì Thầy cũng không nói làm gì, nhưng
mà điều kiện là con hỏi. Bởi vì giáo pháp Đại thừa hầu hết là dạy chúng ta là
phần nhiều ức chế ý thức, không dạy chúng ta dùng cái ý thức để mà tạo thành
cái lực của ý thức lực. Cho nên cái phương pháp của Đại thừa, ví dụ như Niệm Phật
đó là phương pháp Đại thừa. Hay hoặc là biết vọng liền buông để mà giữ cái tâm
của mình đừng có vọng thì đó là tất cả những cái pháp mà ức chế cái tâm của
mình. Thì đó coi như là chúng ta đi vòng vòng vậy, chứ không bao giờ mà chúng
ta làm chủ được sự sống chết.
Cái pháp đó
nó không bao giờ. Mà trong thời, trước thời đức Phật thì có những lục sư ngoại
đạo dạy nhập Không Vô Biên Xứ, Thức Vô Biên Xứ đó là những cái phương pháp của
ngoại đạo. Nó đi vòng vòng, nó không đi thẳng vào để ly dục ly ác pháp, nó
không thẳng vào việc làm chủ được sự sống chết, sinh, già, bệnh, chết. Cho nên
đức Phật tu tập từ những cái pháp như vậy mà cuối cùng đức Phật đã nhập được
như vậy, các vị Thầy đều là chấp nhận đức Phật nhập rất đúng. Nhưng mà cuối
cùng nhìn lại thì không ly dục ly ác pháp, không hết tham, sân, si, cho nên đức
Phật đành bỏ, đó rõ ràng rồi.
Bây giờ
chúng ta nói là các pháp đó là của Phật thì không phải đâu, không phải của Phật.
Phật không có bao giờ mà tu tập theo cái pháp ngoại đạo. Thậm chí như từ cái Sơ
Thiền mà của Phật cũng không phải là cái Sơ Thiền của ngoại đạo. Trong cái thời
đức Phật có Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền, nhưng mà không phải pháp
như vậy. Mà chính pháp của Phật muốn nhập Sơ Thiền thì phải tu từ Tứ Chánh Cần
cho đến Tứ Niệm Xứ. Sau khi đạt Tứ Niệm Xứ rồi thì bắt đầu có Định Như Ý Túc mới
nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền. Chưa có Định Như Ý Túc thì không bao giờ
nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, đó là các cái pháp của Phật.
Cho nên ở
đây pháp Tịnh Độ, pháp Đại thừa, pháp Thiền tông không bao giờ làm chủ sanh,
già, bệnh, chết, chỉ lọt vào trong Không, trong những cái định Không Tưởng mà
thôi. Tại sao Thầy biết? Như các con đã thấy ở ngoài Bắc chúng ta có ngài Vũ Khắc
Minh, vũ Khắc Trường. Khi Thầy đến Thầy xem rõ ràng, Thầy đã biết được từ những
cái từ trường của các vị tu như thế nào. Thầy biết lọt trong Không Vô Biên Xứ
mà không cách nào ra được. Cho nên các vị ở trong Không rồi bỏ thân của mình mà
thôi. Đó, mấy con thấy đó là cái nguy hiểm. Còn pháp của Phật người ta ra, người
ta vào, người ta muốn chết hồi nào chết, người ta muốn sống hồi nào sống, chứ
đâu phải mà phải nhập vào cái định đó. Như các con cũng nghe được ở bên Trung
Quốc có những cái nhục thân như nhục thân của Lục Tổ Huệ Năng, nhục thân của
ngài Từ Hàng, nhục thân của nhiều vị tổ, chứ không phải không. Nhưng nhục thân
đó để làm gì đây?
(55:08) Khi
mà thực hiện để lại cái nhục thân của mình không hôi thối như vậy, đó là hoàn
toàn nhập vào những cái định của tưởng thôi, chứ đâu có cái gì mà khác. Đó thì,
như vậy, nó đi lòng vòng ở trên cái miệng lu mà không ra khỏi cái sự giải thoát
của chúng ta.
Cho nên ở
đây chúng ta phải đi vào ngay cái pháp của Phật. Phật đã dạy chúng ta có cái
pháp đơn giản, đạt tu chứng quả. Chứng quả của đạo Phật là chứng quả Vô Lậu. Mà
Vô Lậu, cái tên Vô Lậu gọi là A La Hán, chứng quả A La Hán. A La Hán có nghĩa
là không còn lậu hoặc. Mà không còn lậu hoặc thì đã xác định cho chúng ta biết
được cái trạng thái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Hiện giờ ngồi
trước mặt Thầy, quý Phật tử ai cũng có cái trạng thái đó, nhưng mà chúng ta
chưa sống được với nó mà thôi. Vậy thì, muốn đạt nó thì chúng ta có pháp Như Lý
Tác Ý. Đức Phật đã dạy mà:"Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không
sanh, và đã sanh thì bị diệt". Rõ ràng nó diệt thì chúng ta sẽ ở
trong vô lậu chứ sao? Mà ở trong vô lậu thì chứng đạt, chứ phải là chứng đạt
cái gì? Các con thấy không? Mà ở trong vô lậu thì nó mới có Tứ Thần Túc. Mà có
Tứ Thần Túc thì mới làm chủ được sanh, già, bệnh, chết.
Cho nên hôm
nay, quý Phật tử đang có cái thân bệnh, Thầy dạy quý Phật tử là phải nhiếp tâm
và an trú được tâm mình rồi mới đẩy lui được bệnh. Còn nhiếp tâm và an trú chưa
được thì chưa đẩy lui được bệnh, có vậy thôi, đâu có gì khó khăn? Bởi vì mình
nhiếp tâm an trú, thì mà khi thân của mình được an trú, thì làm sao còn cảm
giác nào mà đau ở trên thân? Ví dụ như bây giờ Thầy nhức cái đầu, Thầy thấy rõ
ràng là bây giờ cái đầu Thầy đau. Thầy muốn an trú cho được để mà không thấy
cái đau của cái đầu thì Thầy sẽ nhắc. Thầy nhắc như thế nào?"An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra", rồi
Thầy hít vô thở ra năm hơi thở rồi Thầy tác ý, hít vô, thở ra, Thầy cứ chuyên
lo tu cái pháp này thôi, còn cái đầu đau mặc nó. Đau Thầy cũng biết đau đó,
nhưng mà mặc, Thầy không có quan trọng nó nữa, nó đau cách gì kệ nó. Nhưng mà
Thầy chỉ ở đây, Thầy biết tác ý: "An tịnh thân hành tôi biết tôi
hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra", rồi hít vô, thở
ra năm hơi thở rồi tác ý, rồi hít vô, thở ra năm hơi thở. Mà giờ nó đau quá,
đau chịu hết nổi, Thầy tác ý. Mỗi hơi thở đều Thầy tác ý một câu:"An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra". Rồi
hít vô thở ra một hơi thở, rồi tác ý nữa rồi hít vô, thở ra. Cứ làm hoài, làm
cho chừng nào mà cái đầu hết đau thôi.
Cho nên vì vậy
mà khi mà Thầy đang đau, mà đến khi mà nó hết đau thì cái câu tác ý Thầy nó bao
nhiêu trăm vạn lần cái câu tác ý mấy con? Nó thành cái ý thức lực nó mới hết
đau, nó thành cái an trú được nó mới hết đau. Mà bây giờ nó chưa an trú được là
nó còn tập trung trong cái đau nhức đầu, cho nên Thầy còn cảm nhận nhức đầu.
Nhưng mà Thầy cứ bền chí, Thầy ôm cái pháp đó, Thầy cứ lôi cái tâm Thầy vào
trong hơi thở và tác ý. Thì Thầy lôi nó được thì Thầy hết đau.
Đó là cái
pháp an tâm, nó làm cho tâm chúng ta, thân của chúng ta nó không còn đau nữa.
Mà cái câu đó đức Phật đã dạy chúng ta để đối trị cái bệnh chúng ta. Phải không
mấy con thấy? Phật pháp có phương pháp để mà chúng ta tu tập, chứ đâu phải
không. Còn giáo pháp Đại thừa thì mấy con có thấy? Đau thì chịu đau đi bác sĩ,
đi nằm nhà thương. Có nhiều vị hoà thượng tu rất lâu, Niệm Phật rất lâu, mà rồi
đau rồi có Niệm Phật hết đau không? Nó không thực tế mấy con. Như con hỏi như
kiến bò miệng lu nó thật tế giúp chúng ta được cái chỗ nào đâu?
Cái pháp này
mấy con tu, bây giờ mấy con chưa đau nè, thì mấy con cứ tập đi. Bởi vì đức Phật
nói: "Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh". Tức
là cái thân chúng ta đau bệnh nó sẽ không sanh. Vậy thì tác ý trước, chúng ta
tu trước mà: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra". Rồi ngày ngày tập như vậy, sáu tháng mấy
con sẽ thuần quen như thế nào không? Mà khi thuần quen như vậy rồi, cái đầu đau
hay cái bệnh gì trên thân mấy con, mấy con tác ý cái mấy con ở trong hơi thở. Mấy
con tác ý thì làm sao mấy con còn nhớ được cái thân đau đâu, thì nó phải hết
thôi. Các con thấy Phật pháp nó rất hay.
Phật tử 2: Dạ kính thưa Trưởng lão con xin hỏi
vấn đề này, vấn đề mà khi cái người tu muội lược tham, sân, si khi mà họ chết rồi
họ tiếp tục tu bằng tưởng uẩn, vấn đề là như thế nào xin Thầy chỉ dạy cho con
được rõ?
(59:32) Trưởng
lão: Bây giờ đó, họ tu đã muội lược tham, sân, si rồi, tức là tham, sân, si
họ còn có phân nửa, thay vì mười bây giờ còn có năm. Nhưng mà nhìn hết trong
cái lớp học của chúng ta đây không có ai muội lược được tham, sân, si còn năm.
Nhưng mà khi mà muội lược được phân nữa như vậy, thì cái tâm dục họ cũng đã muội
lược, họ không còn khởi dục nữa đâu. Các con hiểu không? Mặc dù cái ý dục họ
còn, nhưng mà họ không có hành động dục nữa, thì làm sao tái sanh được? Cho nên
họ sẽ không tái sanh. Họ không tái sanh thì lúc bấy giờ cái thân họ chết rồi, họ
tắt thở rồi, nhưng mà cái thân họ còn ấm mấy con. Đó là cái người muội lược
tham, sân, si đó.
Mấy con thấy
khi nào một cái người mất, mấy cái người đó đã chết rồi. Mà mấy con rờ cái thân
của người đó nó còn ấm. Ấm bất cứ ở trên thân nó, một điểm nào nhỏ ở trên thân
nó thì mấy con đừng chôn. Họ đang ở trên cái trạng thái tu để mà xả tâm hoàn
toàn đó mấy con, để đi vào Niết Bàn đó. Cho nên mấy con đừng nghĩ, họ tu bằng
tưởng họ. Bởi vì trong cuộc sống của họ, họ tu mà được muội lược tham, sân, si,
họ dùng biết bao nhiêu câu tác ý chưa? Nó mới muội lược, chứ đâu phải dễ. Cho
nên nó thành một cái thói quen rồi. Khi bây giờ ý thức của đã nó bị dừng rồi,
thì cái tưởng thức của họ nó thay thế.
Cho nên cái
thân của họ không thở là cái tưởng (ý) thức của họ nó không làm việc nữa được rồi,
thì trong khi đó chỉ còn cái tưởng nó làm việc. Cho nên nó còn một cái điểm
nóng mà thôi, một cái điểm nóng trên thân. Còn nó lạnh ngắt hết rồi thì nó tái
sanh rồi mấy con, không còn đâu. Nó không phải muội lược tham, sân, si đâu. Mà
nó đã muội lược tham, sân, si thì nó đã tiếp tục ở trên cái thân. Cho nên mấy
con nhớ những người thân của mình chết rồi mà còn hơi ấm thì mấy con đừng có bỏ
vô quan tài. Mấy con đừng tẩm liệm, mấy con đừng đóng đinh lại, để nằm ở trên
giường coi như họ ngủ. Và đồng thời, trong cái giờ phút đó mọi người trong gia
đình của mình đều giữ giới trọn vẹn. Giữ giới thanh tịnh và ước nguyện cho cái
tưởng thức của cái người này giữ gìn được cái tâm bất động. Vì cái nhân quả
cùng nhau một chùm nhân quả của người thân mình mà.
Như cha mẹ
mình mất mà đang nằm ở trong cái tưởng mà tu tập vậy đó, thì mình giữ gìn giới
luật. Mình ước nguyện để cái tâm của mình cũng giữ cái trạng thái bất động,
thanh thản, an lạc, để nó tương ưng, nó hỗ trợ nhau để cho mẹ mình tu nhanh
chóng hơn. Một mình mẹ mình không đủ cái sức, mà cả bao nhiêu đứa con nó đều giữ
cái tâm bất động. Nó ước nguyện cái sự bất động của nó, nó hỗ trợ cho mẹ nó để
giữ được cái tâm bất động thì đó là mấy con báo hiếu đó mấy con. Nhớ những lời
này là những cái điều kiện hỗ trợ.
Cũng như là
người ta dạy pháp môn Niệm Phật để cho các con khi mà có người mất mấy con mới
Niệm Phật, để cho cái người mà chết đó họ nghe được cái âm thanh đó mà họ duyên
theo câu Phật mà họ về cõi Cực Lạc. Còn ở đây thì chúng ta không phải vậy,
chúng ta chỉ ước nguyện và giữ gìn cái tâm bất động và giữ giới luật nghiêm chỉnh.
Để ước nguyện cho cái từ trường bất động của chúng ta nó tương ưng với cái sự bất
động của cái tưởng của mẹ mình đã mất. Thì hai cái nó tương ưng nhau, thì lúc
đó bây giờ chúng ta sẽ đi vào được.
Phật tử 1: Dạ con xin phép hỏi tiếp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét