478- NGƯỜI CHỨNG ĐẠO PHẢI KHÔNG THẤY MÌNH CHỨNG ĐẠO CÓ ĐÚNG KHÔNG?
(1:58:26) Cái
câu mà hỏi này một vị Tỳ kheo đắc Tứ Thiền mà không biết mình đắc Tứ Thiền là
cái này Đại thừa - Vô sở đắc. Nghĩa là mình đắc mà mình biết mình đắc là không
đắc thì đó sai. Ở đây, Thầy ví dụ như Thầy tu tâm Thầy bất động Thầy biết rõ
ràng tâm Thầy bất động, Thầy đâu phải là người ngu si mà Thầy không biết. Mà
bây giờ Thầy làm chủ sự sống chết, Thầy biết Thầy làm chủ sự sống chết Thầy biết
chứ. Chứ đâu phải Thầy nói láo. Các nhà Đại thừa tu không được, cho nên vì vậy
mà để người ta cứ nghĩ rằng mấy Thầy này đắc Tứ Thiền, cho nên không có nói ra.
Đó là cách thức mị mạo người ta, gạt người ta. Tu được nói được, mà tu không
nói không, bởi vì giới luật của Phật không được nói dối, các con hiểu chỗ đó.
Cái giới thứ tư là giới không nói dối, mà tu được thì mình nói được để giúp cho
người ta và mình làm cho người ta thấy. Bây giờ Thầy nói Thầy làm chủ bệnh mà
Thầy đuổi bệnh không được, Thầy đi nhà thương làm sao ai tin Thầy, có phải
không? Đó là bằng chứng cụ thể.
Phật tử
4: Dạ kính thưa
Thầy nhân tiện Thầy giải thích cho con việc hồi đó khi mà con lên tìm Thầy Thầy
có giới thiệu con đến thiền viện Vạn Hạnh, trường Đại học Phật học đường Nguyễn
Kiệm. Thì khi con thỉnh được Trung Bộ Kinh ngoài những cái khó khăn mà các vị
đó không cho, cuối cùng con nói tên của Thầy thì con thỉnh được để mà con tìm,
lục lại giáo lý của đức Phật Thích Ca, mà được Hòa thượng Minh Châu dịch. Thì
có một vị giám thiền ở đó, hồi xưa mỗi chủ nhật buổi sáng con đi thiền ở thiện
viện Vạn Hạnh, thì vị đó có nói về Thầy Thông Lạc nhưng mà chủ yếu cái câu hồi
nãy Thầy mới giảng, vị đó nói là: "Chứng đắc mà thấy mình còn chứng
đắc là không chứng đắc". Nhưng mà bây giờ theo ý con hiểu theo những
lời Thầy giảng thì con có trình để mà con bị sai lệch hay là con đã hiểu được
đúng. Thì cái câu mà vị đó nói là chứng đắc mà thấy mình chứng đắc tức là không
chứng đắc thì con nghĩ điều này không hợp lý.
Con lấy một
ví dụ ngoài đời chẳng hạn như con là một người nấu chè, con tuyên bố với mọi
người con biết nấu chè xôi nước. Rõ ràng con là người biết nấu chè xôi nước,
con tuyên bố với mọi người con biết nấu chè xôi nước, thì nếu theo lý luận của
bên Đại thừa nói rằng hễ thấy mình chứng đắc mà nói mình chứng đắc thì là không
chứng đắc. Vậy thì chẳng lẽ một cái người biết nấu chè xôi nước, tuyên bố tôi
biết nấu chè xôi nước, mà tự nhiên lại nghe lời nói của mọi người là tự nhiên
tôi nói tôi không nấu được chè sao? Thì điều đó là điều con thấy có phải là con
hiểu như vậy có đúng không?
Trưởng
lão: Đúng đó con.
Phật tử 4: Bởi vì mình làm được vấn đề đó,
mình mới tuyên bố vấn đề đó vậy thì mọi người không được quyền phủ nhận vấn đề
mình làm được. Khi mà mọi người phủ nhận điều đó thì họ cố tình giật đứt chánh
pháp đúng không Trưởng lão?
Trưởng
lão: Đúng đó con,
cách thức của Đại thừa nó dập đúng chánh pháp đó con. Bởi vì nó, cái câu mà nói
vô sở đắc, nghĩa là mình đắc mình không biết. Và đồng thời cái câu mà nói mình
đắc Tứ Thiền là mình chưa có đắc Tứ Thiền. Nghĩa là cái câu nói đó là cái câu
nói để làm cho Phật giáo không còn có cái người dám hé miệng nói ra. Người ta
tu chứng mà người ta nói. Thầy nói bây giờ chứng rồi, bây giờ Thầy nói mà giờ
Thầy hoàn toàn là Thầy làm chủ sanh, già, bệnh, chết rồi phải không? Thầy làm
chủ sanh, già, bệnh, chết. Mà bây giờ ai có nói Thầy nói không chứng đắc, Thầy
chứng đắc, Thầy vẫn làm chủ sanh, già, bệnh, chết mà. Bây giờ có nói gì đi nữa,
ai nói Thầy, nói Thầy không có chứng Tứ Thiền, Thầy cũng nhập Tứ Thiền Thầy làm
chủ. Rõ ràng là Thầy nhập vào Tứ Thiền, Thầy tịnh chỉ hơi thở. Thầy chết hồi
nào chết, Thầy làm chủ được sự sống chết của Thầy mà. Thì bây giờ ai nói Thầy,
Thầy cũng…
Phật tử 2: Con cũng nói như Thầy đó, Thầy chứng
đắc như vậy đó, họ cũng nói như vậy đó, họ nói còn thấy mình chứng đắc là chưa
chứng đắc. Con có nói là ăn cái bánh không có lẽ là không biết cái bánh đó là
như thế nào sao?
Trưởng
lão: Đó thì con nói,
cái đó là cái thực tế con. Mình ăn cái bánh mà giờ mình nói tôi không ăn cái
bánh sao được? Mà mình nói tôi không ăn, mình dối sao? Mà mình làm thinh, người
ta hỏi:"Anh nãy có ăn cái bánh không? ". Tôi làm thinh
không dám nói, nói sợ tôi không có ăn cái bánh, thì đâu có lý mấy con. Bây giờ
tôi ăn tôi nói tôi ăn chứ, mà tôi ăn cái bánh đó ngon dở, tôi cũng phải biết chứ
sao? Còn bây giờ Thầy làm chủ được cái sự sống chết của Thầy bằng Tứ Thiền -
thiền thứ tư. Do đó bây giờ Thầy nói Thầy làm chủ được thì bây giờ không lẽ Thầy
nói ra rồi nó mất à? Thầy không có làm chủ được nữa à? Điều đó không có, không
bao giờ có. Đã là Thầy biết con đường đi vào đó Thầy làm chủ rồi, bây giờ Thầy
nói một ngàn lần đi nữa, Thầy cũng biết đường vô.
Cũng như bây
giờ có cái nhà chỗ đó thưở giờ mấy con chưa biết, bây giờ mấy con đến cái nhà
đó rồi phải không? Mấy con đến đó, mấy con ở đó rồi. Thì bắt đầu bây giờ mấy
con nói cho mọi người biết ở cái góc rừng đó nó có cái nhà, mà cái nhà đó tiện
nghi lắm. Ở đó điện nước đầy đủ hết thì mọi người chưa đến thì họ nói:"Ông
nói vậy đó không có cái nhà đó đâu, đó là rừng không, ông nói vậy sai, ông nói
có cái nhà đó là ông nói sai, không đúng. "Thì như vậy rõ ràng
là nếu mấy người cứ chịu khó, mấy người đến đó coi có không? Bây giờ mấy người
nói không chứng đắc thì mấy người cứ làm đi rồi mấy người sẽ biết, mà khi biết
rồi thì mấy người nói đó không có sao? Điều đó mấy người nói không đúng, thật sự
ra mấy con trả lời vậy là đúng mấy con. Cho nên những cái điều mà nói rằng khi
mà một vị Tỳ kheo đắc thiền mà còn thấy mình đắc thiền thì không đúng. Thì cái
điều đó là chỉ cái điều mà người ta ngụy biện, người ta che đậy, không có gì hết.
Phật tử 4: Và cũng trong câu này nữa thì con
thấy nó cũng còn có một cái ý nữa là khi những người Đại thừa hiện tại, bản
thân họ thật ra khi họ, như hồi nãy Thầy đã giảng ăn uống ngày mấy bữa, còn như
đức Phật Thích Ca ăn đúng một bữa, mà chưa thấy tâm, mà nói chung mọi cái là họ
chạy theo dục lạc. Chính vì thế mà họ không chứng đắc. Nhưng họ dùng cái câu là
nói những người mà chứng đắc mà thấy mình chứng đắc như vậy là không chứng đắc.
Và khi mà nói câu đó còn có một cái ý nữa là từ đây về sau cho dù có chứng đắc,
im lặng để mà nó giống như là vàng thau lẫn lộn luôn phải không Thầy?
Trưởng
lão: Cũng là cái ý
con, để cho mọi người khi mà chứng đắc đâu ai dám nói ra nữa. Cái kiểu của họ để
rồi người ta sẽ thấy cái người mà không chứng cũng không biết người đó chứng
hay không? Cho nên ở đây, hầu hết là mấy con thấy cái người nào mà dám nói làm
chủ sanh, già, bệnh, chết? Bao nhiêu người nói? Bây giờ các Thầy Đại thừa người
nào dám nói không? Cho nên cái câu nói đó để bưng bít rằng các vị cũng đều là
chứng đắc như vậy hết, điều người ta không nói ra thôi. Nhưng mà sự thật ra người
ta không có làm được đâu mấy con. Bây giờ mấy con nhìn đi, mấy con đi đến các
chùa đi, có người nào nói làm chủ sanh, già, bệnh, chết, muốn chết hồi nào chết,
muốn làm chủ bệnh mà tại sao quý vị cứ đi nhà thương? Bây giờ quý vị làm sao?
Cho nên cái lời nói đó là lời nói để che đậy thôi, để che đậy bưng bít thôi.
Cho nên vì vậy mà chúng ta cũng đã hiểu rồi, thì bắt đầu chúng ta chỉ còn có
cái là chúng ta nỗ lực chúng ta tu.
(2:05:07) Con
đi tu một thời gian, con nghe thấy thì con phải có cái sự suy nghĩ của con ở
trong đầu con. Cái thiện không làm khổ mình, khổ người là đúng. Mà cái ác làm
khổ mình, khổ người là không đúng. Nó hai vế. Bởi vì con đi tu một thời gian,
sau đó con ra con tiếp xúc với mọi người, con thấy cái nào mà không làm khổ
mình khổ người đó là đúng. Mà cái nào mà đã làm khổ mình, khổ người cái đó
không đúng. Hễ còn người ta tức giận là không đúng, còn người ta buồn phiền là
không đúng.
Phật tử 3: Chẳng hạn như mình nghe những cái
âm thanh gì là đúng, gì là sai?
Trưởng
lão: Cái nghe cái âm
thanh hoàn toàn không sai gì hết. Bởi vì mình có cái tai thì mình nghe, nhưng
mà mình đừng dính mắc nó thôi. Bây giờ không cần phải quy y, không cần xuất gia
gì hết, mấy con cứ đến đây Thầy sẽ dạy. Mấy con tin rằng Thầy sẽ dạy mấy con tu
tập để làm chủ sự sống chết của mấy con.
Phật tử 5: Dạ thưa Trưởng lão, vậy người đó có
đến đây xin với Trưởng lão là cho ở lại đây luôn hả Thầy?
Trưởng
lão: Được mà, Thầy sẽ
cho ở nếu mà người đó quyết tu. Quyết tu thì Thầy sẽ cho một cái thất ở. Thầy sẽ
cho cơm ăn đàng hoàng. Thầy dạy cách thức tu tập theo phương pháp Thầy dạy. Chứ
đừng có vô đây mượn cơm Thầy ăn, mượn nhà của Thầy để ở. Rồi pháp nào tự tu,
sau khi tu lỡ điên, ra nói tôi tu pháp Thầy Thông Lạc thì cái này không được.
Con hiểu không? Tu pháp ai đâu mà điên rồi cũng nói của Thầy sao được? Chừng
nào phải thực hiện đúng những cái điều mà Thầy dạy, điên Thầy chịu trách nhiệm.
Mà giải thoát thì đó là cái phước của chúng sanh. Làm con Thầy nó khó lắm, chứ
không phải dễ đâu, là tại vì nó phải sống năm giới nè. Bây giờ chưa ăn chay là
phải, khi mà làm con Thầy rồi phải về ăn chay đó nghe. Phải hiếu sinh, phải
thương yêu, phải đi phải Chánh Niệm Tỉnh Giác, không được đạp chết chúng sanh
đó nghe không? Mà không được thì mai mốt về đây Thầy dạy cho mà học, mà đi kinh
hành. Nhớ chưa?
Rồi con muốn
tu giải thoát, về quê sắp sửa đàng hoàng, giao con cái nhà cửa, giao ký tên
giao đất đai hết, nhà cửa giao hết. Lên đây Thầy cho cái thất, Thầy cho cơm ăn,
khỏi cần. Nói:"Tao đi tu kỳ này tụi bây đừng có lên thăm, để tao tu chứng
rồi tao về, mà lên thăm là động là không được". Con cấm tụi nó
không cho lên thăm. Phải không? Xong rồi thì con cứ lên đây đi, Thầy dạy cho
tu. Quyết định như vậy, chứ đừng có để cái tâm lầy nhầy còn nhớ con này
kia:"Sao tôi lên đây, ở đây tháng, hai tháng mà không thấy đứa nào lên
thăm? ", thì cái này không được, con hiểu không? Bởi vì ở đây phải
dứt tất cả các ái kiết sử, sắp xếp xong. Đừng có ít bữa con lên đây, cái đứa
khác chạy lên:"Má má ký tên, ký tờ giấy này đi để chia đất con, chứ anh
hai con nó giật hết trơn trọi rồi", thì cái chuyện đó không được.
Con phải sắp xếp, Thầy bảo sắp xếp đâu ra đó hết rồi, giao hết rồi, quyết tu giải
thoát mà. Con thấy không? Bây giờ lớn tuổi rồi, sắp xếp hết, xong xuôi rồi, bây
giờ con xin Thầy cho con cái thất tu.
Rồi bắt đầu
bây giờ Thầy cho con ở cái khu này. Thầy xem trong ba ngày hay một tuần lễ được,
Thầy dời cho con qua cái khu này hoặc là Thầy đưa đi ra vào cái khu khác. Cái
người mà giữ gìn những cái hạnh được rồi, Thầy đưa vào cái khu chuyên tu. Thầy
đưa vào cái khu nữ ở trong đó chuyên tu. Thì đương nhiên là con cứ mặc chiếc áo
dài như vậy thôi, Thầy không cần cạo đầu gì hết, nhưng mà con là tu sĩ đó. Ngày
ăn bữa, đi kinh hành theo đúng phương pháp Thầy dạy, phá sạch hôn trầm tất cả mọi
cái. Trong vòng bảy tháng hay sáu tháng chứng đạo đi ra, đi về, không ở đây nữa.
Tu chứng rồi, đi về chứ. Không lẽ học tốt nghiệp rồi ở hoài, người ta ai nuôi? Ở
đây là vậy à. Mà tui….
Phật tử
Diệu An: Thưa Thầy
con pháp danh là Diệu An. Thầy dạy cho con biết Thầy.
Trưởng
lão: Pháp danh Diệu
An thì cũng tốt, diệu là vi diệu, an là an ổn, vi diệu trên an ổn là con phải
biết làm sao cho an ổn chứ còn tu mà lộn xộn làm sao an, phải không? Thì nó
chưa xứng đáng với pháp danh con đâu. Rồi hén mấy con, còn hỏi Thầy gì thêm
không?
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét