480- TU ĐỪNG TỰ KIẾN GIẢI
(8:13) Cho
nên vì vậy mà mình theo cái phương pháp của Thầy dạy, cứ tu đi, rồi sau khi nó
có xảy ra gì đó thì con viết thư, Thầy sẽ trả lời giúp cho con. Con đừng kiến
giải ra, Thầy dạy sao con cứ tu tập vậy. Chứ không khéo mấy con dễ kiến giải lắm.
Sau khi mà Thầy đưa tay, đưa chân vậy đó, rồi bắt đầu mấy con chống đầu gối,
không đưa tay ra như vậy mà chống đầu gối! Thật sự ra nó có nhiều cái sai mà tự
mình kiến giải ra tu mấy con, mà không theo cái phương pháp của Thầy dạy.
Đây Thầy nói
như thế này để mấy con thấy này. Khi mấy con không đưa tay ra mà mấy con chống ở
trên đầu gối như vầy. Đó. Mấy con lấy cái tay sau này mà chống lên, chống lên để
con đứng. Đó, mấy con đứng lên thì nó tự nhiên lắm, nhưng mấy con thấy nó thiếu
một cái oai nghi. Cái tay của mình, thay vì đưa ra như vầy thì các con thấy hai
cái chân co thôi. Cái tay hạ xuống, nó có một cái oai nghi hạ xuống thì nó có một
cái hành động hạ xuống. Còn bây giờ con chống đầu gối, con đưa cái tay này chống
đầu gối, đưa cái tay này chống đầu gối. Phải không? Nhưng mà khi mà con đứng dậy
thì hai cái tay này nó xụi lơ, nó mất cái động tác, Mấy con thấy có phải không?
Nó mất hết cái động tác của nó đi.
Nhưng mà
chúng ta kiến giải, kiến giải để mà chúng ta chống gối hoặc có người chống nạnh
như vầy để ngồi xuống. Coi chừng mấy con kiến giải những hành động như vậy. Thầy
nói trước để không mấy con hay kiến giải lắm! Cho nên Thầy dạy sao cứ làm y. Rồi
nó có cái gì thì cứ viết thư hỏi Thầy. Còn không, muốn nhanh, thì mấy con gọi
điện thoại. Nhớ không?
Phật tử
nam: Nhưng mà
trong sách có ghi là, chỉ có đúng là "Tay trái chống gối trái, tay
mặt chống gối mặt"…?
Trưởng
lão: À, cái
này..
Phật tử
nam: Cái này phải
sửa lại hả Thầy?
Trưởng
lão: Cái này là
do cái cuốn sách này! Do cái cuốn sách này. Có người nào đã đọc theo cái kiểu của
họ mà viết ra. Chứ thật sự ra thì Thầy không có viết cái này đâu!
Phật tử
nam: Dạ. Thì
bây giờ phải sửa lại hả Thầy?
Trưởng
lão: Ờ con! Lẽ
ra thì cái này là sai rồi! Chống gối này kia, chống nạnh là đã có một số người
kiến giải.
Phật tử
nam: Dạ!
Trưởng
lão: Còn Thầy
thì dạy đúng cách như vậy thôi chứ không có như vậy.
Phật tử
nam: Thưa Thầy,
cái này do người khác viết?
Trưởng
lão: Có người
khác viết con! Hầu hết là do người ta nghe băng của Thầy, rồi người ta tập tu,
rồi người ta tự viết ra thành sách.
Phật tử
nam: Con bạch
Thầy, con lại có thắc mắc thế này. Thưa Thầy, sau khi mà đi Thân Hành Niệm ba
mươi phút, thì chúng con ngồi giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự ba mươi phút.
Sau đấy thưa Thầy, chúng con có nghỉ thêm không, hay là lại đi Thân Hành Niệm
tiếp ba mươi phút?
Trưởng
lão: Mấy con sẽ
tiếp tục tu ba mươi phút Thân Hành Niệm nữa. Rồi trong ba tiếng đồng hồ mà con
tu trong buổi từ bảy giờ đến mười giờ, thí dụ buổi tối đi, thì con sẽ tu ba
mươi phút này, rồi nghỉ ba mươi phút, rồi tu ba mươi phút, rồi nghỉ ba mươi
phút.
Như vậy con
tu có một tiếng rưỡi trong một cái khóa, một cái thời gian tu trong một buổi
thôi, là có một tiếng rưỡi tu pháp Thân Hành Niệm, mà được cái khoảng nghỉ, được
một tiếng rưỡi nghỉ. Nghỉ xả thôi, ba mươi phút, rồi tập lại thì mấy con thấy
nó không có mỏi mệt gì đâu. Phải không?
Nó có cái
khoảng thời gian nghỉ con. Khoảng thời gian nghỉ là ba mươi phút, nghỉ bằng với
cái sự tu. Cho nên con tu tập, mà con tu tập vậy đó, một cái thời tu là ba tiếng
đồng hồ thì một tiếng rưỡi tu tập, mà một tiếng rưỡi nghỉ. Con hiểu không?
Phật tử
nam: Dạ.
Trưởng
lão: Để cho nó
đồng đều với cái sự nghỉ ngơi của mình. Để cho nó đừng có tập trung. Mà khi đó,
con thấy nhiều người tu tập vậy nó còn nặng đầu đó mấy con. Nó không được nghỉ
là nó nặng đầu giữ lắm mấy con. Bởi vì mình phải tập trung từng cái hành động,
mình tác ý nó phải luôn liên tục, nó phải chú ý trong từng cái hành động. Mà nó
chú ý như vậy nó chưa quen, cái đầu mình chưa quen là nó nặng đầu. Thậm chí bị
nhức đầu nữa mấy con. Nó không đơn giản, coi như vậy chứ nó không đơn giản đâu.
Mới tập nó chưa quen coi chừng mà mấy con thấy, mà nó chưa có… nó còn nặng cái
đầu mấy con là mấy con đừng có tu ba mươi phút, mấy con chỉ tu chừng năm, mười
phút, rồi từ từ mấy con lên. Cơ thể mình nó thích nghi, nó quen. Nó quen thì mấy
con mới tu ba mươi phút. Mà nếu mấy con được cái duyên mà mấy con tu ba mươi
phút mà không có gì hết, thì đó là cái duyên mấy con tu tốt. Nó tùy theo cái đặc
tướng của mấy con.
(11:49) Phật
tử nam: Kính bạch Thầy, nếu mà chúng con mà tu một tiếng mà không thấy
có vấn đề gì chúng con tu một tiếng hay sao ạ?
Trưởng
lão: Một tiếng
mà không có điều gì, đó là mấy con có cái duyên với pháp Thân Hành Niệm dữ lắm.
Đó là cái duyên của mình đã có tập rồi đó con, có tập trong cái đời trước của
con, có tu pháp Thân Hành Niệm, tức là có đi Chánh Niệm Tỉnh Giác, có đi trong
cái pháp Thân Hành Niệm rồi đó. Có duyên tu rồi đó. Chứ không phải dễ đâu mấy
con. Coi vậy chứ có duyên tu mới được. Chứ không có duyên, nó tu nó vật mấy con
dữ lắm, nào nặng đầu, nhức đầu này, rồi tức ngực này, rồi nó mỏi chân, mỏi tay,
đủ cách hết. Đó là cái duyên mình không có. Nhưng mà mình tập ít lại để cho mà
mình tạo cái duyên. Cái nhân duyên là do con người tạo ra. Nó mới có duyên. Còn
mình không tạo nó không có duyên. Mà mình tạo cái duyên tu, chứ không phải tạo
cái duyên ác pháp. Cho nên mình không sợ đâu mấy con. Rồi, có gì không con? Cho
nên mình không sợ đâu mấy con.
Phật tử nữ: Kính bạch Thầy, cho con xin hỏi:
Con bạch Thầy, hôm qua Thầy bảo đặc tướng của con là đi ba vòng mười hai phút
thì con có thể tu thêm pháp Thân Hành Niệm được hay không, hay là con chỉ nên
ôm pháp tu này?
Trưởng
lão: Cũng được
thôi con. Nhưng mà con tập ít thôi, bởi vì con nên tập cái đi kinh hành Chánh
Niệm Tỉnh Giác trước nghe con. (PT: Dạ)
Rồi sau này
đó, khi mà nó quen rồi, con tập vô con không bị nó chướng ngại trên thân con.
Phật tử nữ: Dạ. Còn Thân Hành Niệm thì con
không nên tập?
Trưởng
lão: Còn Thân
Hành Niệm con chỉ tập chừng trong vòng chừng một đến hai phút cho làm quen với
cái pháp đó thôi. (PT: Dạ) Còn mấy người mà Thầy đã chỉ cho họ
tu cái pháp Thân Hành Niệm là Thầy biết cái đặc tướng của họ được. Còn con thì
con nên tu pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác cái đã. (PT:Dạ vâng ạ) Rồi
bắt đầu mới tu pháp Thân Hành Niệm. Nghĩa là Thầy đã chỉ định cho cái tên của mấy
con, mà Thầy đặt thì nó phải hợp với cái pháp của mấy con. Mà mấy con tu đúng,
thì do đó mấy con đừng vội. Thấy nó hay chứ mấy con đừng vội tu. Tu nó vật mình
đó. Mà mấy con tu theo cái điều mà Thầy chỉ đạo, thí dụ Thầy bảo mấy con phải
tu tập hơi thở, nhiếp tâm an trú hơi thở: "Hít vô tôi biết tôi hít
vô. Thở ra tôi biết tôi thở ra!” thì mấy con cứ ôm hơi thở mấy con tu.
Còn cái pháp đó hay để đó. Sau này tới đủ duyên rồi Thầy sẽ cho lệnh mấy con tu
tới. Con hiểu không?
Chứ đừng có
thấy hay rồi mấy con…"Ờ, Thầy dạy mình tu pháp đó mà mình thấy pháp
này hay, thôi mình ôm cái pháp này!". Đó là cái tham của mấy con rồi!
Tham pháp! Hiểu chưa?
Thầy dạy làm
sao thì mấy con tu, tu theo cái Pháp danh của mình. Rồi thì có tới nữa thì Thầy
dạy nữa. Chứ đừng hỏi trước, hỏi trước đây là mấy con ngồi đó mà kiến giải ra,
tum lum đủ thứ. Tới chừng đó Thầy sửa, chết Thầy! Đó, kiến giải trong cuốn sách
đó, mà viết ra đó mấy con. Nguy hiểm vô cùng!
Phật tử
nam: Vậy làm
sao sau này tụi con đọc sách của Thầy, biết lời nào của Thầy dạy?
Trưởng
lão: Thật sự ra
có một số người cũng đệ tử của Thầy, viết ở trong đó nhiều lắm. Mà Thầy thì nói
chung là Thầy không có duyệt lại nữa.
Phật tử
nam: Dạ.
(14:16) Trưởng
lão: Thầy không có thì giờ đâu mà duyệt! Con hiểu không?
Cho nên vì vậy
mà họ đọc như vậy. Thầy nói bộ "Đường về xứ Phật" đó, cái Nhà Xuất Bản
nói: "Cái bộ này nó có giá trị rất lớn về tôn giáo! Xin Thầy đọc lại,
Thầy duyệt lại! Tụi con sẽ cho tái bản trở lại!". Nhà xuất bản Tôn
Giáo mà cái ông biên tập, ổng nói: "Cái bộ sách nó có giá trị rất
lớn mà xin Thầy đọc trở lại chứ tụi con không dám sửa gì trong này được hết!".
Vậy mà Thầy không có thì giờ đó mấy con biết rồi! Nó là cái bộ sách rất quý! Nó
nói thẳng, nói cái gì sai, cái gì đúng. Chính những cái người làm việc trong
Ban Tôn Giáo người ta tùy thuận tất cả những cái hệ phái tôn giáo hết, người ta
đâu có dám, thế mà người ta dám cho phép in sách Thầy ra và đồng thời người ta
cũng thấy cái giá trị của nó như thế nào. Cho nên người ta khuyên Thầy. Mà Thầy
còn không có thì giờ.
Mấy con biết
những tập sách mỏng mỏng, Thầy viết ra rồi, thì bắt đầu đó, con biết không, Thầy
gửi ra Hà Nội. Cái người ở ngoài Hà Nội họ đọc theo cái kiểu họ hiểu, cái họ
thêm vô. Bởi vì họ in ra, họ thêm vô, họ photo ra thì Thầy có biết đâu, Thầy có
kiểm lại đâu! Thì họ thêm theo cái kiểu tập photo của họ. Họ thấy bây giờ Thầy
dạy đưa tay ra như vậy, họ thì chống (tay)! Mà bây giờ họ dạy mọi người họ nói
như vậy rồi. Họ dạy từ hồi nào tới giờ không lẽ sai sao thì họ phải thêm vô chứ
sao! Con hiểu chỗ đó không?
Phật tử nữ: Dạ. Con kính bạch Thầy, cho con
xin hỏi là. Khi con đi năm bước thì bắt đầu con ngồi hay thế nào ạ.
Trưởng
lão: Con đi năm
bước rồi con ngồi lại, con hít thở. Hoặc là con đi mười bước, con ngồi lại hít
thở. Để khi cái thời gian mà đi với ngồi nó đồng đều, thì mình thử cái đặc tướng
của mình. Nhưng mà theo Thầy, Thầy khuyên từ khi mà mấy con đến đây, Thầy dạy mấy
con năm hơi thở thì ngồi lại chứ chưa nói tới mười hơi thở.
Còn ở trong sách thì nói mười hơi thở, thấy không? Đó là cái đặc tướng
của người ta, phải không?
Cho nên Thầy
dạy theo cái đặc tướng của mấy con. Cho nên vì vậy mà đi năm hơi thở. Mấy con
khi mà vào đây được trực tiếp Thầy rồi, Thầy dạy rồi, thì Thầy dạy theo đặc tướng,
Thầy không dạy theo sách đâu. Các con hiểu điều đó! Cho nên Thầy dạy mấy con về
tu, tu rồi thì gửi thư hỏi Thầy. À, đừng có…
Phật tử nữ: …

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét