507- CÁC TRẠNG THÁI TƯỞNG
Phật tử
1: Thưa Thầy!
Con xin Thầy chỉ dạy.
(35:50) Trưởng
lão: Rồi, con hỏi đi.
Phật tử
1: Thưa Thầy,
Thầy dặn chúng con phải đề phòng gặp tưởng, nó thâm nhập bất cứ lúc nào thì
chúng con cũng hôm nay cũng định thưa hỏi là Thầy giảng cho chúng con nghe về
các loại tưởng để chúng con đang tu mà gặp cái trạng thái đấy là nó cũng biết
ngay là lọt vào tưởng.
Trưởng
lão: À! Bây giờ
con ngồi đây mà con thấy: "Sao mình ngồi bất động như vậy mình thấy
sao ánh sáng nó xẹt tới, xẹt lui". Đó là Sắc tưởng, mấy con thấy
ánh sáng.
“Còn con
ngồi đây mà im lặng như thế này mà nghe trong tai mình tiếng nói, ai nói lải nhải
ở trong đó”. Đó
là Thinh tưởng mấy con. Hay là nghe tiếng trống, tiếng chuông, tiếng mõ mà ở
ngoài thì đâu có nghe ai gõ chuông, gõ mõ đâu, nghe trong tai mình, đó là Thinh
tưởng.
"Ngồi
đây tu sao mà nghe nó thơm ngát, mùi thơm hoặc mùi hương, mà có ai cắm hương ở
đâu đây? Mà sao nghe nó thơm vậy". Đó là Hương tưởng đó mấy con. Các con thấy chưa?
"Ngồi
đây mà sao nghe nước miếng bây giờ nuốt nghe sao nó ngọt ngào quá vậy?". Nước miếng mà làm sao có đường ở
trong mà ngọt. Như vậy là Vị tưởng đó. Các con hiểu chưa? Bởi vì đó là 18 cái
loại tưởng: Sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp mà.
Đó! Ngồi đây
thì mấy con thấy cái Pháp tưởng. Bây giờ mình nghĩ: "À! Bây giờ
pháp Thân Hành Niệm như vậy đó, mình phải tập như thế này, thế này, thế này, thế
này". Trong khi Thầy dạy phải tập vậy thì các con lại nghĩ ra một
cái điều kiện để mà tập, thì đó là mấy con bị Pháp tưởng rồi mấy con. Mấy con
nghĩ mấy con không theo pháp Thầy dạy, mà mấy con nghĩ theo cái kiến giải của
mình, cái hiểu của mình, đó là mình bị Pháp tưởng. Sắc, thinh, hương, vị, xúc,
pháp.
(37:47) Vị
là cái ngọt ở trong cổ của mình. Còn Pháp là nghĩ cái pháp vầy, nghĩ cái pháp
khác để cho mình thực hiện mau, tu tập này phải làm theo cái pháp đó. Sắc,
thinh, hương, vị, xúc, pháp là sáu cái tưởng của mình. Đó mấy con thấy không?
Sáu cái tưởng rõ ràng là nó cũng như sáu cái Trần, phải không? Sắc, thinh,
hương, vị, xúc, pháp - Cái Trần.
Cũng như bây
giờ ở ngoài đó có cái bông nó mới bay vô mùi hương, có phải không? Ở ngoài đó
nó có cái cây, tức là cái Pháp nó mới đập vô mắt mình, mà mắt mình thấy cái cây
đó màu vàng, màu đỏ, màu xanh, đó là Sắc tưởng. Âm thanh là Thinh tưởng. Tất cả
những cái này nó không có mà nó có ra thì nó là tưởng. Mà nó có là Sắc, thinh,
hương, vị, xúc, pháp - Trần.
Trần sao thì
Tưởng nó cũng y như vậy. Cho nên sáu Trần, sáu Thức, những cái Thức của mấy
con. Bây giờ mình ngủ mà mình nghe thì cái đó không phải lỗ tai mình nghe, mà
cái tưởng nó nghe, phải không? Mình ngủ mà mình đang nằm ở đây, ở Trảng Bàng mà
mình thấy mình đi Đà Lạt, hay là ở đâu, thì cái đó là Tưởng chứ không phải là ý
thức, mình đến chỗ đó, đó là tưởng, mấy con hiểu chưa? Đó là sáu cái Thức tưởng.
Hồi nãy là sáu cái Trần Tưởng chứ gì? Sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp - Trần
tưởng, sáu cái biết của tưởng. Mà khi ý thức mình hoàn toàn ngủ yên, nó không
có hoạt động, thì sáu cái này nó hoạt động - tức là sáu cái Thức tưởng.
Sáu Căn tưởng,
ở trong thân của chúng ta có sáu cái căn: Mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý, thì nó
có sáu cái Căn tưởng của nó ở trong này, cho nên cái tưởng của nó phải làm theo
thấy chưa? Mình đang ngủ, cái lỗ tai mình không nghe nè, mà lại nghe tiếng nói,
thì nó phải có cái Căn của tưởng nó mới nghe chứ, con hiểu không? Cho nên vì vậy
mà sáu Căn, sáu Trần, sáu Thức tưởng, là 18 loại tưởng chứ sao? Các con cộng lại
coi thử coi phải có 18 loại tưởng.
Ghê lắm mấy
con! Cái tưởng nó y chang như vậy mà nó không theo cái ý thức của chúng ta, nó
không theo sáu cái Căn của chúng ta. Hiện thân của chúng ta có sáu Căn: Mắt,
tai, mũi, miệng, thân, ý. Ngoài sáu cái Căn đó nó có sáu cái Căn Tưởng của nó,
nó làm việc. Rồi sáu cái Thức tưởng nó làm việc, sáu cái trần tưởng nó làm việc.
Ở đây nó không có cái ánh sáng hào quang mà nó phóng ra ánh sáng hào quang là Sắc
tưởng mấy con. Ở đây không bật đèn mà cái nhà này sáng trưng, ai bật đèn đây?
Thì Tưởng nó bật chứ ai, thì đó là Sắc tưởng, các con hiểu chưa?
Phật tử
2: Thọ tưởng là
lúc như thế nào hả Thầy?
(40:34) Trưởng
lão: À! Thọ tưởng. Bây giờ cái thân của con nó không đau mà con tưởng
nó đau, thì đó là đau, đây là ý thức tưởng đó mấy con, mình tưởng ra. Còn loại
tưởng nó đau nữa mấy con.
Thí dụ như
ngồi đây nè, con ngồi im lặng, bỗng dưng nghe nó nhức cái đầu, mà sự thật cái đầu
con không nhức mà nó cảm nhận như nhức, bởi vì con ngồi an tịnh, yên ổn như vậy
mà nó nhức, nó đau trong đó. Tức là cái cảm thọ của tưởng của con, cảm thọ của
tưởng nó ghê lắm mấy con.
Đó! Cho nên
khi mà mấy con ngồi yên tịnh như thế này, ý thức con hoàn toàn yên lặng thì cái
Thọ tưởng nó đánh ra, nó làm con đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ kia, thì mấy
con đánh ngay cái ý thức mình tỉnh lại liền, để dùng ý thức mình đập nó xuống,
chứ còn để cái tưởng đó thì mấy con không thể nào diệt nó được.
Phật tử
2: Thưa Thầy
như vậy thì mình làm như thế nào?
Trưởng
lão: À! Mình
tác ý liền tức khắc con: "Ý thức phải tỉnh táo lại, coi phải cái tưởng hay
là không tưởng. Nhưng mà cái ý thức của con nó tỉnh lại được thì
cái tưởng kia nó mất liền. Bởi vì hồi đó cái ý thức của con, nó hết làm việc rồi,
bây giờ cái tưởng Thọ nó làm việc đó, cho nên mình tác ý ngay liền. Tác ý lần
thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, cái ý thức nó tỉnh lại liền. Rồi nó phá,
trong trạng thái nó phá cái tưởng đó rồi, cho nên nó hết liền.
Thầy nói cái
tưởng này đi ra, nó không qua khỏi mặt Thầy đâu, Thầy biết hết! Mấy con ngồi mà
nhúc nhích như thế này nè. À! Bắt đầu ngồi mà cứ nhúc nhích tưởng, các con đâu
có biết, mấy con cứ ngồi yên như vậy thôi, nhưng mà nó lúc lắc, lúc lắc mấy con
đâu có biết. Các con thấy mấy người lên đồng họ có biết họ lúc lắc không? Vậy
mà nó lúc lắc, nó nhảy lên, nó ngồi xếp bằng vậy nó nhảy lên mấy con. Mấy người
lên đồng nhập cốt đó, tưởng nó nhảy đó con. Hành tưởng đó con, đó là Hành tưởng.
Cho nên, biết
nó rồi thì không sợ nó đâu, biết nó rồi mấy con dùng ý thức bảo: "Dừng
lại không được nhảy, không được lúc lắc" thì nó ngồi bất động lại
à. Chứ mấy con để coi nó làm nhiều à!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét