527- NHẤT NHÂN CHỨNG ĐẮC, CỬU HUYỀN THĂNG
(17:42) Phật
tử 2: Thưa Thầy! Nhớ hồi xưa, lúc mà con còn là đệ tử của thầy Thanh Từ,
thì thầy có giảng một cái bài mà Thầy nói là: "Khi mà nhất nhân chứng
đắc thì cửu huyền thăng". Mà con không biết cái đó nó có thật hay
không, hay là như thế nào?
Trưởng
lão: Cái đó
không phải người nào là thăng lên hết đâu, mà nó còn cái tùy duyên của những
người đó, nghiệp nặng, nhẹ. Cái người tu chứng thì người ta sẽ dẫn, bởi vì cái
chùm nhân quả của người ta mà. Người ta sẽ đến đó, người ta dẫn dắt cho những
người đó tu tập đúng pháp. Nhưng mà còn cái chỗ tu hay không tu, là cái quyền của
cái người thân đó. Chẳng hạn bây giờ ông thân của Thầy mất rồi, mà ổng chết ổng
sanh ở một cái nơi nào đó. Khi Thầy tu chứng, Thầy sẽ dùng cái trí Tam Minh của
mình Thầy quan sát, Thầy biết ông thân của Thầy là cái người đó, ở đó, như vậy.
Thầy mới đến đó, Thầy độ, Thầy giúp, Thầy nhắc nhở cho cái người đó tu tập, tức
là ông thân Thầy đó. Rồi cái duyên mà nó không đủ thì Thầy không tới lui nữa,
thì ông thân Thầy không biết có tu được hay không thí dụ vậy. Còn nó đủ thì Thầy
phải tìm cách Thầy tới lui nhiều lần để hướng dẫn cho tới nơi, tới chốn.
Thì bắt đầu
bây giờ những cái người mà hiện tại, rồi có những người mà cha mẹ nhiều đời,
nhiều kiếp của mình nhiều lắm, chứ không phải chỉ có cha mẹ trong một đời này
đâu. Mình sinh ra được kiếp này có một thân người, mình thấy có cha mẹ mình có
kiếp này thôi, còn nhiều kiếp nữa. Bây giờ, Thầy sinh ra làm con kiến, ít ra có
một con kiến mẹ, con kiến cha mới có Thầy, chứ đâu phải khi không mà có một con
kiến, con hiểu không? Cho nên vì vậy mà trong một cái kiếp chúng sanh, Thầy
cũng có cha mẹ Thầy, cho nên Thầy cũng phải độ những con kiến khác đó chứ. Chứ
đâu phải chỉ độ có ông thân của Thầy không đâu. Đó! Mấy con hiểu chưa?
Phật tử
2: Dạ!
Trưởng
lão: Cho nên vì
vậy "Cửu Huyền Thăng", tức là cả cái dòng họ của những
người đó đều có nhân quả. Nhưng mà đâu phải là độ hết nổi đâu. Họ nghĩ tưởng
như vậy. Đâu phải "nhất nhân thành đạo cửu huyền thăng - một người tu
thành đạo, cả dòng họ đều thăng". Vậy cái tâm tham, sân, si họ không
chịu buông xả thì làm sao thăng? Mình đến mình dạy họ, mà nhiều khi cái duyên
nó không đủ, cái nghiệp họ nặng quá, họ xả không hết. Cũng như bây giờ, mấy con
có duyên với Thầy, Thầy nói mà mấy con xả không hết, thì mấy con chịu chứ Thầy
làm sao bây giờ?
Phật tử
2: Dạ!
Trưởng
lão: Đó! Nên
bây giờ nếu mà có cái đôi mắt Tam Minh, Thầy nhìn lại thì mấy con là những người
thân của Thầy như thế nào, mấy con có biết không? Bây giờ Thầy không nói cái điều
đó ra. Bởi vì Thầy thấy, Thầy nói ra, mà mấy con không thấy thì như Thầy nói
láo. Có phải không? Cho nên Thầy không nói. Chứ sự thật ra nó có duyên của đời
trước như thế nào, chứ đâu phải khi không. Cho nên bây giờ, mà Thầy dạy mấy con
chưa chắc là mấy con đã làm nghiêm chỉnh đâu. Nó còn trợt tới, trợt lui đó chứ,
nó không phải dễ! Bằng chứng mấy con thấy một người ở đâu, xứ nào, mà tại sao tập
trung lên đây? Đó là cả một cái duyên của cái đời trước, nhân quả mà. Nó có một
cái duyên của nhân quả, của thân nhân, chứ đâu phải là cái người xa lạ được.
Mình phải thấy cái nhân quả con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét