535- ÁP DỤNG ĐẠO ĐỨC KHÔNG LÀM KHỔ NGƯỜI THÂN
Phật tử
Kim Quang: Tháng
sau mẹ con về, rồi con phải ra ngoài.
Trưởng
lão: Đó! Vậy thấy Thầy
biết liền.
Phật tử
Kim Quang: Con
chơi với mẹ. Rồi sau đó mẹ con sang bên kia, thì con mới chuyên tâm được tu.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó con! Cái đó là cái trách nhiệm, cái bổn phận, mà làm con thì không thể nào,
bây giờ mẹ mình già, mà mình trốn trong khu nào hay cái hang núi nào, như vậy
không đạo đức! Không đúng!
Phật tử
Kim Quang: Thì
con cũng chấp nhận, nhưng mà quyết định không qua bên kia. Nhưng mà khi mẹ về
đây thì mình cũng phải có bổn phận.
(19:07) Trưởng
lão: Đúng đó con, Cái đó là cái hay nhất đó.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Con nghĩ như vậy thì nó sẽ không có bị cái Ái Kiết Sử trói buộc nhiều. Mà mình
làm căng quá…
Trưởng
lão: Với vả lại,
mình không có tăng thêm cái niềm tin của bà. Chứ để bà tin quá, bà cầu khẩn riết
hoài. Mà bây giờ con qua, trời ơi! Hàng đêm cầu khẩn, mà giờ nó đúng rồi.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Đó thì bởi vậy, khi nào mẹ con gặp chuyện gì, mẹ cầu nguyện. Mà cầu nguyện mà
thấy đạt được, nhất là con mà qua bên đó là mẹ con lại còn tin hơn.
Trưởng
lão: Cái đó là
cái đúng rồi đó, không có trật đâu.
Phật tử
Kim Quang: Bây
giờ con hỏi Trưởng lão, khi mình không qua như vậy thì mình có lỗi, mình thấy
không có tình thương phải không Thầy?
Trưởng
lão: Không con!
Cái tình của mình, luôn luôn mình cũng thương mẹ. Chứ không phải mình, bởi vì
dù bất cứ ở đâu cái tình thương nó vẫn giao cảm được. Mẹ con thương con bao
nhiêu, thì con cũng vẫn thương mẹ bấy nhiêu. Nhưng mà đâu phải thương để rồi tạo
cái thế nó sai, tạo cái tư tưởng nó trật, nó phải hướng cái tư tưởng tốt.
Bây giờ biết
mẹ mình tin vậy rồi, mà bây giờ bà thương mình, mà mình giờ mình thực hiện cho
cái ý của bà đạt được, bà nghĩ “À bây giờ nhờ Chúa rồi”. Như vậy là
tăng thêm cái mê tín. Sai!
Phật tử
Kim Quang: Dạ,
đúng rồi! Đó con cũng xét theo cái dạng mê tín đó Thầy.
(20:34) Trưởng
lão: Cho nên mình không qua, nhưng mà thương, mà mẹ về thì dù là đang
tu tốt gì cũng ra tiếp hết. Thà mình mất một năm tập luyện trở lại, cũng vẫn tiếp
như thường. Đó là cái hiếu hạnh của con rồi, đâu có quên công ơn bà. Chứ không
phải nó “Tui quên hết, tui không nhớ, bà đến đến, bà đi đi, kệ bà, tui không
biết.” Thì cái này không phải! Đạo Phật không cho phép chúng ta.
Tại cái
duyên tu hành chúng ta nó chưa đủ, cho nên nó phải còn cái Ái Kiết Sử, nhưng mà
phải thực hiện đạo đức của nó. Cho nên bà không về thôi, mà bà về thì cứ đến
thăm.
Bất cứ giờ
nào, chứ đừng có nói chi, Thầy nói thí dụ như bà đến đây, bà ở đây 5, 10 ngày
hay tháng, nửa tháng bà đi. Thì trong cái thời gian này mình, mẹ con ở gần bên
nhau cùng ăn một bữa ăn với nhau, cùng này kia, cùng đàm đạo. “Mẹ
thấy lúc này cơ thể khỏe mạnh như thế nào? Sao còn làm việc được hay không? Nếu
mà mẹ thấy yếu thì mẹ cứ về Việt Nam, con sẵn sàng giúp đỡ mẹ.“
“Con tu,
con xả tâm, con tu con giúp đỡ mẹ có gì đâu. Con vẫn tu hành đàng hoàng, những
giờ khuya yên tịnh thì con nhiếp tâm, an trú. Còn ban ngày con đi làm việc, tất
cả những cái gì chướng ngại, con xả không để tâm con phải lo lắng gì cả. Vẫn được
như thường, có gì đâu.”
“Nhưng mà
cái mục đích con. Như mẹ biết, là mục đích con quyết theo Phật tu đúng pháp làm
chủ sự sống chết của mình, chứ không cầu một người nào hết. Nghĩa là không cầu
ai cứu con, mà con tự cứu con.”
Phật tử
Kim Quang: Con
cũng nói với tất cả bà con, cái pháp của con là con không có cầu ai hết. Mà
chính con, con tự tìm con đường giải thoát cho con, tự con, con tu tâm. Mọi người
biết là mình đúng là không có theo một cái tôn giáo nào khác, để khỏi thay.
Trưởng
lão: Khỏi phải
bàn tới, bàn lui.
Phật tử
Kim Quang: Bàn
tới, bàn lui cái chuyện tôn giáo. Mà đây là đi học đạo đức.
(22:28) Trưởng
lão: Đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người. Cứ đem đạo đức nào
hơn? Không có ai hơn được hết! Thành ra so với đạo đức thì đạo đức của đạo Phật
là đệ nhất rồi, không ai hơn! Bây giờ không làm khổ mình, mà cứ khổ người ta
thì đâu được. Mà cứ chịu đựng mình khổ, mà người khác vui thì cũng đâu có được.
Không có được!
Phật tử
Kim Quang: Dạ,
thì đó! Con mới thấy khó xử quá trong trường hợp đó. Thì mình không có áp dụng
đức chấp nhận ở đây được không Thầy? Mà cái này không thay bằng đức chấp nhận,
mà giống như tùy thuận mà chịu đựng.
Trưởng
lão: Chịu đựng
đó, không được!
Phật tử
Kim Quang: Chịu đựng,
"Ác" thì không được!
Trưởng
lão: Không được!
Cũng như bây giờ con tùy thuận, bây giờ con thăm mẹ, mới là hiếu. Dùng chữ hiếu
này sai, gây cho bà mê tín thêm. Cái đó trật, không đúng!
Phật tử
Kim Quang: Tạo
Ái Kiết Sử nó trói buộc mình thêm hả?
Trưởng
lão: Tạo Ái Kiết
Sử trói buộc thêm. Mẹ con phải gần nhau hoài, không có chịu rời ra được. Cho
nên cái điều đó trật, không được! Thương, ở xa bao nhiêu cũng thương được, chứ
đâu phải ở gần.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét