585 THIẾU CHÁNH KIẾN SẼ DẪN ĐẾN ỨC CHẾ TÂM
(16:16) Trưởng
lão: Cũng như bây giờ cái Chánh Kiến chúng ta chưa trọn đủ, chúng ta
hiểu chung chung. Bây giờ cho chúng ta ở trên từng tâm niệm để dùng cái Định Vô
Lậu quán xét, để xả từng tâm.
Bây giờ có
cái niệm ái kiết sử, Thầy nhớ mẹ Thầy, Thầy ngồi đây Thầy tư duy, Thầy suy
nghĩ, Thầy nói: “Đây là nhân quả, cái chùm nhân quả! Mình nhớ mẹ! Thôi,
cái cuộc đời mình tu hành mình đừng có nhớ ai nữa hết!”.
Thí dụ mình
lý luận cái kiểu đó rồi bắt đầu mình, cái niệm đó nó đi qua đi, rồi tiếp tục
mình hít thở hoặc là mình tiếp tục mình giữ cái tâm bất động của mình, nghĩa là
tâm không niệm. Rồi mình cho không niệm đó, rồi mình cứ xả từng cái niệm như vậy.
Thí dụ như có cái niệm nào mình cũng tư duy sơ sơ thôi rồi mình đi qua, lướt
qua cuối cùng thì nó bị ức chế hết toàn bộ.
Cho nên
trong khi đó nó lọt vào cái thiền tưởng nó sanh ra xúc tưởng hỷ lạc, mình cho
hôm nay là mình vào thiền, nhập Định, nhưng mà đó là tưởng của Định, chớ sự thật
ra mình chưa ly dục ly ác pháp. Tại sao mình biết mình chưa ly dục ly ác pháp?
Bởi vì mình
thấy mình còn buồn ngủ, hôn trầm, mình chưa tỉnh; đó là cái một, cái tâm si của
mình, cái trạng thái si của mình còn là mình bị hôn trầm, thùy miên. Cái thứ
hai nữa, từ cái ăn uống của mình, mình thấy cái ngon mình còn thích mà, do đó
mình biết chưa ly dục.
Như vậy mình
xét qua mình, mình thấy rõ ràng mình chưa ly dục. Mà mình ly dục rồi thì mình
thấy ăn uống đối với mình, bởi vì khi mà mình học để Chánh Kiến, thì mình đã có
cái bài quán thực phẩm bất tịnh, nó đã làm cho mình nhàm chán, gờm nhớm cái ăn
rồi. Mình hôm nay mình ăn để sống chứ mình không còn thích nữa, không còn ham
ăn nữa.
Cho nên đối
với chúng ta sống một cái giới mà không ăn uống phi thời, chúng ta thấy nó rất
là thoải mái. Bởi vì mình đâu còn thích ăn đâu, ăn để sống mà. Cho nên trong
cái bữa ăn, người ta cho mình cái gì mình ăn thấy cũng thoải mái, chứ không thấy
là bữa nay cho ăn thế này mình ăn không được. Bởi vì mình thấy nhàm chán, đó là
cái phương pháp tu của người ta rõ ràng mà.
Cho nên vì vậy
mà mỗi cái tâm niệm của chúng ta không còn sai sử chúng ta được, vì chúng ta có
cái tri kiến hiểu biết như thật. Cho nên khi mà chúng ta tu đúng thì chúng ta
không bị ức chế, còn chúng ta hiểu lơ mơ thì chúng ta cũng nói: “Ờ, cái
thực phẩm bất tịnh đó mà ham ăn, ham uống làm cái gì?”. Mình nói vậy chứ sự
thật ra mình còn ham, bởi vì mình chưa thấm nhuần, cái lý mình chưa sâu sắc.
Mình chưa ngồi một ngày mình tu, mình tư duy, suy nghĩ cái thực phẩm bất tịnh
thật sự, mình chỉ nghe nói nó bất tịnh, chứ sự thật mình vẫn thấy còn thèm ăn.
Thấy cái bánh này còn ngon mà, nó chưa có bất tịnh đâu, mình thấy cái ly sữa
mình còn uống mà. Chưa, chưa như thật!
Cho nên
trong cái sự tu tập theo đạo Phật phải thấy như thật, phải thấy hiểu đúng như
thật, bất tịnh là bất tịnh. Mà muốn bất tịnh thật là bất tịnh thì phải có sự tu
tập, phải có sự tư duy! Chúng ta phải còn dùng tưởng, dùng tưởng để tư duy bất
tịnh.
Món ăn, bây
giờ cái bánh này chưa thấy thiu thúi, nhưng mà chúng ta tưởng nó thiu thúi. Cho
nên khi đó ở trước mặt chúng ta không có cái món đó nhưng mà chúng ta vẫn thấy
cái hình ảnh của cái món ăn đó thiu thúi. Và đồng thời chúng ta nghe cái hương
tưởng của cái thức ăn đó bốc lên thúi. Chúng ta tu tập tới cái tưởng như vậy,
chúng ta mới thấy rằng mình mới nhàm chán được như thật.
Cho nên ở
đây bắt đầu, một cái người nào mà theo cái lớp học, khi mà dùng cái Chánh Tư
Duy suy nghĩ mà Thầy thấy rằng cái người đó là bị ức chế. Họ còn thèm ăn, họ
còn thấy thích cái món ăn ngon, còn thích ăn chè,… Thì tức là Thầy bắt buộc
người đó phải dùng cái tưởng thực phẩm bất tịnh. Chừng nào mà món ăn đó trở
thành cái hình ảnh bất tịnh thật sự trong tâm của họ và đồng thời cái hương,
cái mùi thúi của cái món ăn đó; hay cái mùi chua chát của cái món ăn đó phải hiện
ra trước mặt họ. Họ phải thực hiện cái tưởng của họ đến mức độ đó để phá đi cái
tâm đó.
(19:40) Thí
dụ như bây giờ cái tâm sắc dục, nếu mà quán thân bất tịnh mà quán sơ sơ thì mấy
con, quý thầy, quý Phật tử có đối trị được cái tâm sắc dục không? Không! Buộc
lòng quý thầy phải tìm mọi cách, còn không Thầy sẽ tìm mọi cách để cho quý thầy
trực tiếp nhìn lên cái thân mà người chết bất tịnh như thế nào để chúng ta thấy
thật. Rồi chúng ta mới ngồi đó mà dùng cái tưởng nhớ lại cái hình ảnh bất tịnh
đó để mà chúng ta thực hiện cái tâm của mình.
Và đồng thời,
nếu mà chúng ta không xả được cái tâm sắc dục của mình thì buộc lòng mình phải
dùng cái tưởng bất tịnh. Để mình luôn lúc nào mình cũng tưởng đến một cái bất tịnh
là mình sẽ thấy cái bất tịnh đó, làm chúng ta nhàm chán, chúng ta không còn ham
thích nữa. Từ đó chúng ta mới thật sự là ly dục, ly cái tâm sắc dục. Chứ còn lơ
mơ thì chúng ta nói là một lẽ chứ chúng ta chưa ly được dục.
Bởi vì đây
là cái chương trình giáo dục đào tạo, học để mà được giải thoát chớ không phải
nói suông, nói thường. Đó, thì cái chương trình giáo dục đào tạo hôm nay Thầy
đã dựng lên cái lớp. Vì vậy mà hôm nay quý sư, quý thầy về đây thấy chúng ta có
những cái bàn ngồi, không phải là chúng ta ngồi để mà nghe thuyết giảng suông.
Mà đây, ngồi trên bàn tập ghi chép lại những điều chưa hiểu biết, cần phải hiểu
biết, thì ghi chép lại những cái điều đó, về triển khai tri kiến của mình.
Sau khi những
chiếc bàn này xếp qua một bên thì cái lớp học đó trở thành cái lớp tu thì quý
thầy sẽ ngồi kiết già, ngồi thiền lên. Bây giờ cái lớp Chánh Tư Duy nó không
còn ngồi trên bàn này nữa đâu quí vị, quý thầy sẽ xếp nó dựng một bên hết. Quý
thầy sẽ ngồi đây hai hàng ở trên cái Tổ đường này, quý thầy ngồi nhiếp tâm tu Tứ
Niệm Xứ trên bốn chỗ; quan sát Thân - Thọ - Tâm - Pháp của mình.
Đức Phật
nói: “Trên thân quán thân, trên tâm quán tâm, trên thọ quán thọ, trên
pháp quán pháp”. Vậy thì chúng ta ngồi mà nhìn bốn chỗ Thân - Thọ - Tâm -
Pháp của chúng ta để xem coi trên đó có chướng ngại gì không? Đức Phật
nói: “Trên thân quán thân để nhiếp phục tham ưu; trên tâm quán tâm,
trên pháp quán pháp, trên thọ quán thọ để nhiếp phục tham ưu”. Có tham
ưu tức là có những chướng ngại ở trên đó rồi. Thí dụ như bây giờ ngồi đây cái
tâm nó không có niệm gì thì nó đâu có chướng ngại, nó thanh thản, mà nó có niệm
tức là nó có chướng ngại.
Rồi bây giờ
ngồi đây cái thân nó nghe mỏi mệt, nó đau nhức thì nó có chướng ngại rồi. Vậy
thì nhiếp phục làm sao cho nó hết những ưu phiền đó ở trên thân tâm và các cảm
thọ của chúng ta. Đó là cái phương pháp thực tu, thực chứng để mà chúng ta thực
hiện được sự giải thoát trên bốn chỗ Thân - Thọ - Tâm - Pháp. Chớ không phải là
để người đó về thất mà tu như thế nào là tự tu, không phải đâu, ở đây là cái sự
ứng dụng.
(22:05) Bây
giờ các sư, các thầy sẽ ngồi đây, dang hai bên đây, quý Phật tử ngồi hai bên,
Thầy kiểm tra. Một người nào có một cái niệm khởi lên, liền đứng dậy xin Thầy: “Con
có một cái niệm khởi”. “Niệm đó niệm gì?” Thì trình bày
cho Thầy. “Con xin về thất để con triển khai cái niệm này, con sẽ quét
sạch cái niệm này thì ngày mai con sẽ trình Thầy”. Thì cái người này về
thất lo tu, tu tập dùng cái Định Vô Lậu, chớ không phải ngồi đây quán sơ sơ để
mà xả tâm, tức là ức chế.
Các con thấy
đây là một sự thật mà! Từ lâu mấy con thấy mấy con ngồi có cái niệm mấy con cứ
tư duy, suy nghĩ sơ sơ nào đó, mấy con cho cái niệm đó đi đi thì tức là mấy con
sẽ bị ức chế mất. Thành ra tu cuối cùng mấy con thấy cái tâm mấy con có thanh
thản, an lạc, vô sự đâu? Mà cuối cũng mấy con có đạt được Định gì không?
Bởi vì trong
khi đó, cái tâm bất động của mình nó luôn luôn nó thanh thản, an lạc, vô sự mà
bây giờ nó cứ lúc niệm này, lúc niệm khác, rồi lát nữa hôn trầm thùy miên gục tới
gục lui. Như vậy cuối cùng chúng ta ngồi trong một tiếng, hai tiếng hay ba tiếng
đồng hồ chúng ta sẽ thấy cái tâm chúng ta, nó vô lượng cái niệm ở trong đó chớ
đâu phải một niệm đâu? Mà muốn hoàn toàn nó không niệm mà nó rất tỉnh thì chúng
ta phải làm sao đây? Phải tu sao cho được đây? Thì nó có những cái phương pháp
tu chứ không phải không có phương pháp tu được.
Còn nếu mà
mình nương vào cái hơi thở hoặc là nương vào một cái đối tượng gì đó để mình tu
cho đừng có niệm khởi thì bị ức chế nó rồi. Cái mục đích đức Phật dạy chúng ta
là ly dục ly ác pháp và ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện, chớ
không có dạy chúng ta ức chế tâm, không có dạy chúng ta làm cho chúng ta không
có niệm khởi hoặc là làm cho tâm chúng ta hoàn toàn vắng bặt cái niệm, không có
bao giờ có điều đó.
Nhưng mà cái
điều mà chúng ta ở đây là ly dục ly ác pháp, ngăn ác, diệt ác pháp, tức là những
cái niệm đó nó đem đến cho tâm chúng ta bị động, bị phiền não, bị dao động, bị
sợ hãi, bị lo lắng. Đó là những cái niệm ác mà chúng ta ngăn và diệt nó, và
luôn lúc nào chúng ta cũng sanh những cái niệm thiện.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét