594- THƯA HỎI TỤNG KINH CẦU CHƯ PHẬT GIA HỘ - THẦY DẠY CÁCH CHUYỂN ĐỔI
QUẢ KHỔ
(44:59) Phật
tử 1: Dạ kính bạch Thầy, như vừa rồi Thầy nói khi mà người lâm chung
chết thì sẽ bị đi tái sanh liền, không qua 49 ngày, vậy thì những người chết
mình rước thầy đến tụng kinh để cầu siêu người đó có siêu không? Hoặc kinh Địa
Tạng hoặc là kinh A Di Đà. Đó là một cái điều.
Điều thứ hai
nữa là khi một người bệnh tụng kinh Quán Thế Âm Bồ Tát, niệm Quán Thế Âm Bồ Tát
thì trong những cái việc hành động người đó làm ác, mà bây giờ họ lại niệm Phật
thì Quán Thế Âm Thân Bồ Tát liệu có đến để cứu giúp người đó hay không? Nhân
gian có câu là: “Làm điều lành thì ắt sẽ gặp thiện, làm ác ắt sẽ gặp quả
ác”. Như vậy người làm ác họ mổ heo trong khi họ niệm Phật thì họ có được cứu
chữa trong lúc đó hay không?
Và xác định
trong kinh Địa Tạng, kinh Pháp Hoa, các bộ kinh Đại Thừa như vậy thực tế là đức
Phật đã viết ra hay là các vị Tổ đã viết ra, … là Bà La Môn. Nếu xác định là
Bà La Môn giáo, tại sao trong khi những người đó niệm Phật lại thấy đức Phật xuất
hiện rờ đầu để thọ ký hoặc là Ngài Quan Thế Âm Bồ Tát đến để cứu giúp người đó
cho khỏi bệnh? Kính mong Thầy…
(46:20) Trưởng
lão: Thầy đã nói rằng Đạo Phật thì chắc chắn là không tin vào tha lực,
bởi vì đạo Phật là đạo tự lực rồi. Thì như vậy là mình đang còn có cái sự tha lực
cầu khẩn thì có một đức Phật, có một cái vị Bồ Tát Quan Thế Âm cứu khổ mình thì
đó là kinh sách Đại Thừa của hầu hết là đạo Bà La Môn thì nó cầu khẩn tha lực rồi.
Mà bây giờ mình là trong đạo Phật mình thấy mình biết rằng đó là đạo Bà La Môn
đã đưa những cái giáo pháp này vào, chứ không phải là đạo Phật dạy.
Đạo Phật dạy
mình ngăn ác diệt ác, từ cái hành động mà ngăn ác diệt ác mình sống thiện thì
nó từ đó mà chuyển được cái nhân quả của mình không còn khổ đau nữa, chứ không
ai cứu mình hết. Bởi vì cứu khổ mình, bằng cách là ít ra mình gặp tai nạn thì
cái nhân, cái nhân của mình đã làm cái điều ác nó mới có tai nạn hôm nay, nó mới
có cái bệnh tật hôm nay. Thế mà có cái người mà đến cứu khổ cho mình, mà bắt đầu,
cái người đó làm như vậy có đúng không? Đó là cái phi đạo đức rồi.
Đặt thành vấn
đề, nếu mà bây giờ Thầy đi ăn trộm ăn cắp, công an bắt Thầy bỏ tù. Bây giờ
trong nhà của Thầy, hoặc là Thầy ở tù thì đảnh lễ ở trong tù, Thầy nguyện là
con sẽ về con mua chuối, mua bánh trái hoặc là bỏ tiền ra đúc một cái tượng Phật
Quan Âm, mong Ngài phù hộ cho con thoát ra khỏi tù. Phải không? Thì bây giờ đức
Phật Quan Âm Bồ Tát này cứu khổ người này thoát khỏi tù, làm cho công an thả
cái người này ra, thì do đó…
(47:54) Mình
không biết mình mới làm, mà mình minh, mình biết rồi thì mình không làm. Cũng
như người ta chửi mình, mình biết thì mình không giận, mà mình không biết thì
mình giận, phải không? Nhưng mà cái giận do mình huân nhiều cho nên nó trở
thành cái lực, cái lực. Cho nên bây giờ mình có biết nhưng mà tại sao nó còn giận?
Là tại vì cái lực sân nó còn. Chứ không phải tui không biết. Cho nên tui phải
ngăn chặn nó, tui phải tạo thành cái lực không sân. Từ đó cái tâm tui người ta
chửi tui không giận nữa là tại vì tui có cái lực không sân.
Còn cái lực
sân bây giờ hằng ngày người ta nói một lời nói tui giận, ngày mai, ngày mốt người
ta nói lời nói tui giận, cứ mỗi ngày tui huân thêm cái giận nó thành một cái lực
của nó, phải không? Nó huân nhiều năm, nhiều tháng thì nó thành cái lực. Cho
nên vì vậy mà tui tạo ác thì nó trở thành cái nghiệp lực cho nên nó đúng cái giờ
phút mà cái nghiệp lực nó đủ thì nó trở thành một cái quả cho tôi. Thì bây giờ
tôi phải chịu cái quả khổ đó.
Mà tui vui vẻ
tui chịu trên cái quả khổ đó, Nếu mà tui biết được cái phương pháp thì tôi thực
hiện, tôi sống một cái đời sống tôi thiện. Cho nên giới luật là hàng đầu để nó
chuyển, nó chuyển biến cái nhân quả này. Còn mình sống không đúng giới luật, tức
là không sống đúng cái hành động thiện. Thì cho nên mình không có chuyển nổi,
mình không có chuyển nổi.
Cho nên bài
kinh Ước Nguyện thì đức Phật nói: “Muốn ước nguyện một điều gì thì giới
luật phải nghiêm chỉnh”. Đầu tiên mình phải sống thiện rồi, còn bây giờ
mình đang sống ở trong cái ác, bây giờ gặp cái tai nạn nào mình có đi cầu khẩn
hay là tụng kinh để cầu thì cái điều này là điều không có.
(49:14) Cho
nên ở đây, chúng ta đọc lại trong kinh Pháp Hoa, thì trong cái phẩm kinh Phổ
Môn thì nó cũng nằm ở trong kinh Pháp Hoa phải không? Cái phẩm mà Cầu Quan Âm
chứ gì? Thì nó cũng nằm trong kinh Pháp Hoa, kinh Pháp Hoa nó có nói như thế
này: “Dù cho tạo tội hơn núi cả, Diệu Pháp Liên Hoa tụng mấy hàng”.
Phải không? Do đó mà chúng ta tụng mấy hàng là tội nghiệp gì chúng ta cũng…
Như vậy nếu mà quả chăng có cái bộ kinh này, có chư Phật mà gia hộ, có Bồ tát
mà gia hộ như vậy, thì cái thế giới chúng ta ra sao đây? Phải không?
Chúng ta làm
ác, “Dù cho tạo tội hơn núi cả, Diệu Pháp Liên Hoa tụng mấy hàng”,
có phải cái câu kinh này là cám dỗ chúng ta không? Hay là đúng? Sự thật ra con
người chúng ta bây giờ khổ hoàn khổ, có ai mà tụng kinh Pháp Hoa mà hết khổ
chưa? Cái lý luận đó không vững, cho nên kinh này không phải là Phật thuyết.
Mà Phật thuyết
là bảo chúng ta ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện, “chư ác
mạc tác, chúng thiện phụng hành”, có phải dạy chúng ta sống trong thiện
pháp không? Để chuyển cái ác pháp của chúng ta. Mà người sống trong thiện pháp,
ngay hiện giờ chúng ta sống trong thiện pháp. Tương lai chúng ta có quả khổ nữa
không?
Bởi vì do
chúng ta làm thiện mà làm sao khổ? Chúng ta không ăn trộm, làm sao chúng bắt
chúng ta. Phải không? Chúng ta không chửi người ta, người ta chửi người mình biết
nhẫn thì làm sao mình khổ? Còn mình chửi lại thử coi, họ cũng chửi mình, họ
đánh mình chớ. Mình đánh họ họ cũng biết đánh họ chớ. Phải không?
Như vậy
chúng ta thấy nhân quả này. Bây giờ hai người đang chửi lộn, một người nói thôi
bây giờ một người nói lạy Quan Âm phù hộ xuống đặng ngăn cản hai người này đi.
Sự thật làm sao ngăn cản được khi mà cái ác pháp này nó đã chồng chất lên cái
nhân quả của nó rồi thì không có Quan Âm nào mà đến để phù hộ được, bảo là
ngưng được hết.
(50:46) Cho
nên ở đây chúng ta hầu hết là những kinh Đại thừa nó cám dỗ chúng ta bằng những
cái làm chúng ta rất thích, “Dù cho tạo tội hơn núi cả, Diệu Pháp Liên
Hoa tụng mấy hàng”, như vậy chúng ta tụng. Cho nên vì vậy mà cầu an chúng
ta đem cái phẩm Phổ Môn chúng ta tụng chứ gì? Nghĩa là bây giờ chúng ta gặp hoặc
gặp bị tù tội, hoặc là gặp tai nạn gì, hoặc là nước lửa thì chúng ta cứ niệm bỉ
Quan Âm, tức là niệm Quan Thế Âm thì chúng ta sẽ thoát khổ, điều này không có.
Chúng ta phải xác định được cái điều này.
Nhưng mà khi
mà chúng ta tụng như vậy không có rồi, mà chúng ta chê nó là không có thì nó
hăm dọa chúng ta như thế nào? Kinh nó hăm dọa chúng ta “đầu bể bảy miếng”,
có không? Có trong kinh Pháp Hoa nó có hăm dọa chúng ta “đầu bể bảy miếng” không?
Mà sao Thầy chê nó mà sao cái đầu Thầy không bể bảy miếng dùm làm phước? Có
không? Không Thầy nói sự thật mà.
Bởi vì Thầy
thà chết mà nói bằng sự thật, nó có quyền năng gì đi nữa, nó diệt Thầy được
không? Thầy có tin đâu mà nó diệt. Nếu mà cái tưởng Thầy quá sợ thì nó bể đầu
Thầy thiệt. Còn Thầy không có tưởng mà sợ nó thì nó không có bể đầu Thầy được.
Thầy nói thật sự.
Kinh của Tổ
viết điều kiện là các Tổ đều là Bà La Môn. Trong thời ở bên Ấn Độ mà. Đều là những
vị Tổ Bà La Môn chứ đâu phải là ở Việt Nam chúng ta có mấy ông Tổ đó viết kinh
đó ra đâu. Kinh Đại thừa toàn là bộ là ở bên đó chứ đâu phải.
Cho nên khi
đó các Tổ đều là những vị Bà La Môn. Mà những vị Bà La Môn này tu không chứng
thì ảnh hưởng của giáo pháp của Bà La Môn vẫn còn trong đầu của các vị, cái hiểu
biết của các vị đó. Cho nên khi đó các vị theo đạo Phật nhưng mà các vị hoàn
toàn các vị có nghĩ tưởng. Cái tư tưởng đó các vị hiểu cái câu kinh này qua cái
tư tưởng của Bà La Môn viết ra cho chúng ta. Cho nên biến Phật giáo thành thứ
khác. Đó là cái vô tình của các Tổ thôi.
(52:34) Còn
những vị Tổ có cái mục đích là diệt Phật giáo. Tại sao nó không có mục đích diệt
Phật giáo mà chế ra Bồ Tát Giới? Nói là Phật chế. Mà Phật lại cấm không cho học
đọc kinh sách Nguyên thủy (tức là Tiểu thừa). Người nào mà học tu về kinh sách
Nguyên thủy thì bị khinh cấu tội. Đọc lại Bồ Tát Giới quý vị có thấy không? Mà
ba cái giới cấm chúng ta như vậy, chứ không phải là một giới đâu, ở trong Bồ
Tát Giới, như vậy là có mưu đồ chớ, có thâm ý diệt Phật giáo chớ.
Phật giáo
Nguyên thủy là cái gốc chứ gì? Phải không? Các vị thấy rõ không? Cho nên ở đây,
các vị phải hiểu rằng, trong cái kinh sách Đại thừa, có cái mục đích của các Bà
La Môn đã đưa vào diệt Phật giáo cho nên mới đẻ ra Bồ Tát Giới. Chứ còn Phật,
không lẽ ông Phật ông chế ra Bồ Tát Giới ra ông biểu đừng có đọc kinh sách
Nguyên thủy, đừng có đọc kinh sách mà nói rằng từ cái kinh sách này nó mới đẻ
ra cái kinh sách Đại thừa. Thế mà không có cho chúng ta học tu kinh gốc, thì
như vậy là sao? Chúng ta phải đặt câu hỏi chứ. Ai có thủ đoạn này? Ông Tổ nào
có thủ đoạn?
Thật sự ra
Thầy biết ông nào hết, bởi vì nếu không tu thì không biết đâu. Nhưng mà tu biết,
biết thâm ý của những Bà La Môn đó. Cho nên đối với Thầy, là một tu sĩ Phật
giáo thực sự là phải chỉnh đốn lại Phật giáo. Thà là Thầy chết nhưng chúng nói
Thầy muôn đời không chết. Người ta ở trong Đại thừa, người ta sẽ chùa to Phật lớn,
người ta phạm giới, phá giới, Thầy nói, người ta ghét Thầy người ta giết Thầy,
nhưng mà tiếng nói Thầy làm sao mất? Ngàn đời không mất. Cho nên cái bộ sách Đường
Về Xứ Phật của Thầy không bao giờ mất mấy con.
(54:04) Thầy
biết rằng Thầy nói là nguy hiểm cho Thầy, nhưng mà Thầy là một người đâu có sợ
chết. Bởi vì cái thân của Thầy Thầy coi nó như là, nó là cái thân bất tịnh, nó
là duyên hợp, nó đâu có gì của Thầy đâu. Bỏ Thầy đâu có tiếc, nhưng nó vẫn sử dụng
được, làm những cái điều tốt cho Phật giáo sau này.
Cho nên thẳng
thắn mà nói, tuy rằng Phật giáo nó có khó thật, cái giới luật nó có nghiêm chỉnh
thật. Nhưng nó giúp chúng ta thật sự có sự giải thoát. Chứ đâu phải bây giờ
chúng ta theo tu hai ba chục năm, nhìn lại chúng ta làm chủ được những cái gì?
Thực tế chúng ta không làm chủ được cái gì, mà xả ra thì tâm tham, sân, si
chúng ta còn.
Bây giờ mấy
con thấy không? Xét mình mình biết chứ, mình cũng từng tụng kinh niệm Phật,
cũng từng hằng ngày hằng đêm lúc nào cũng tụng Bát Nhã: “Quán tự tại
hành thâm Bát Nhã Ba La Mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết
khổ ách”. Có ai thoát khổ ách chưa mà hằng ngày tụng?
Tứ thời tụng
niệm, lúc nào cũng tụng Tâm Kinh Bát Nhã. Có ai không chưa? Mà thân thì cứ đau,
cứ bệnh, cứ nhức, nay thì cứ chuyện này mai thì chuyện khác xảy ra, như vậy nó
có không chưa? Tại sao nói không mà lại không không? Như vậy là kinh này có nói
láo không?
Vậy mà dám
phỉ báng Phật pháp, nói là “vô, khổ, tập, diệt, đạo”. Chân lý của
Phật không có? Có đúng không? Nói trí tuệ Bát Nhã là coi như không có gì có hết.
Nhưng mà sự thật ra con người khổ là quá đúng là cái chân lý không ai có thể chối
cãi, cãi là con người không khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét