602- PHẬT GIÁO HIỆN THỜI
(49:39) Thì
các con sẽ thấy ở những cái bài kinh này thì nó không đúng rồi. Thiền gì mà
thân hành thiền vẫn có tụng niệm thì việc mà tụng niệm là ảnh hưởng của Tịnh độ
rồi. Cái đó sai, tại sao Thầy dám nói sai, Hòa thượng là thầy của Thầy, nhưng
mà nếu mà tu thiền là phải thiền thật thiền. Ông thầy dạy ngài là từ ông thầy Tịnh
độ cho nên ngày không có thể (…)
Đối với thiền
Đông độ, thầy của Thầy dạy thiền của thiền Đông độ, còn dính mắc một chút tụng
niệm của Bát nhã tâm kinh, vì lấy cái tiêu chuẩn đó chỉ cho chúng rằng đó là
Bát nhã tâm kinh, là trí tuệ Bát nhã. Đây là cái Phật tánh ở đó, cái chơn không
ở đó, cho nên Hòa thượng lấy cái đó để làm cái khóa tụng để nhắc nhở chúng ta.
Cho nên là hình thức của Tịnh độ.
Cho nên đối
với Thầy thì khác. Đến khi Thầy thấy nổi khổ của tất cả mọi người, những cái
sai, người ta chỉ chắp vá với nhau người ta làm thành như vậy chứ nó không
đúng, Thiền tông không có tụng niệm đâu? Chỉ có chắp vá thôi, cho nên khi mà
thiền Trúc lâm nó vẫn là thiền chắp vá cho nên nó có sám hối này kia. Sám hối
là của Tịnh độ chứ không phải là Thiền tông. Bởi vì Thiền tông cái tâm của nó
mà nó không dính mắc cái này kia là nó chân sám hối.
“Tánh tội
vốn không do tâm tạo. Tâm đã diệt rồi tội sạch không? Tội trong tâm thấy cả hai
không. Thế mới gọi là chân sám hối.” Nó lý luận như vậy mà nó còn thực hiện sám hối thì nó
là sai rồi? Phải không? Các con thấy Thiền tông nó chỉ đạo như vậy rồi mà bây
giờ có tụng niệm như vậy là sai.
(51:15) Đó
thì chúng ta phải xét thấu tất cả mọi khía cạnh để chúng ta thấy rất rõ ràng.
Cho nên ở đây Thiền viện Trúc Lâm nhưng sử dụng nghĩa Việt Nam, nghĩa là tụng
kinh bằng cái nghĩa của Việt Nam cho nên thầy Thanh Từ là tinh thần của Việt
Nam. Thầy giải nghĩa tức là không có tụng như chúng ta tụng Bát nhã tâm kinh bằng
tiếng Hán mà chúng ta lại tụng bằng tiếng Việt. Nó dịch ra bằng cái tiếng Việt
ngữ để chúng ta vừa tụng mà vừa hiểu. Cho nên Hòa thượng đã dịch ra Việt ngữ,
biến cái bài kinh tụng đó trở thành cái bài kinh của người Việt nghĩa rất rõ
ràng, dễ hiểu. Đó là cái tinh thần dân tộc của Hòa thượng.
Cũng như
ngày xưa chúng ta nghe cái từ mà chúng ta thấy như thế này: “Nam mô Bổn
Sư Thích Ca Mâu Ni Phật”, Hòa thượng đổi lại: “Nam mô Phật Bổn Sư
Thích Ca”, phải không? Người Việt mình Phật Bổn Sư Thích Ca chứ đâu có
Thích Ca Mâu Ni Phật, phải không?
Cho nên cái
Phật ở sau là người Tàu, tại vì cái văn phạm của người Tàu, cái dùng phát âm của
nó đó thì cái danh từ Phật đặt ở sau, còn cái danh từ của mình thì đặt ở phía
trước. Cho nên Hòa thượng cải cái câu tụng niệm trở lại cũng là một cuộc cách mạng
về cái văn chương, về cái lối phát âm của cái người dịch cho đúng.
Cho nên Thầy
thấy Hòa thượng là người có tinh thần Việt Nam. Ngài đã đặt, ngài đã sửa lại những
cái tụng niệm theo cái câu cú, cái văn của dân tộc Việt Nam chứ không phải văn
của người nước khác nữa. Đó là cái hay của ngài.
(53:04) “Tịnh
xá là hệ phái Khất sĩ, tu theo tổ Minh Đăng Quang vẫn tụng niệm kinh nghĩa Việt
Nam.”
Nghĩa là
ngài là cái người Việt Nam cho nên ngài mới làm những cái bài kệ này kia, hoặc
là những cái câu kinh tụng đều là hoàn toàn là bằng tiếng Việt Nam. Cho nên
ngài cũng có tinh thần dân tộc, cho nên ngài không có tụng Hán ngữ hay là Phạn
ngữ như bên khất sĩ hoặc là bên Đại thừa, nó còn dùng Hán ngữ.
Cho nên Thiền
tông có thay đổi trên cái cái tinh thần của dân tộc và Khất sĩ nó có thay đổi,
nó giữ được cái bộ y bát của nó nhưng mà sự thật nó cũng vẫn tụng niệm là nó chịu
ảnh hưởng Đại thừa và Tịnh độ. Như vậy là trong Khất sĩ chưa có pháp môn tu.
Thầy nói
chưa có pháp môn tu cho nên mới lấy Đại thừa mà tu. Nếu nó có pháp môn tu mà
đúng thì nó đâu có lấy Đại thừa nó tu? Bởi vì Đại thừa hồi đó chưa có ai nói nó
sai, còn bây giờ cỡ có người nói nó sai và chúng ta quan sát thấy nó thật sai
thì chắc không ai mà tụng niệm nữa đâu.
Còn người
nào mà đang tụng niệm, như các con thấy người nào mà đang tụng niệm trong các
con, đang sám hối, đang tụng niệm thì người đó là người đang tu tập Đại thừa chứ
người ta tu tập đúng pháp của Phật. Nhưng mà cái người đó họ không biết pháp
tu, họ câu hữu với pháp này để rồi họ tu bằng cách là họ dung hợp, đó là cái
người tu với một chiếc áo chắp vá chứ không phải thật sự.
(54:16) Nguyên
thủy là Nguyên thủy mà Đại thừa là Đại thừa, không được chắp vá với nhau như vậy.
Còn cái này nó chắp vá tùm lum, bậy bạ. Nó chắp vá như ngài Ngọc Lâm ngày xưa
chắp vá. Các con nghe những lời công phu ngày xưa trong các chùa không? Nó lấy
Thiền, Tịnh, Mật nó hợp nhau lại nó là một bài công phu, cho nên Bát Nhã Tâm
Kinh nó thuộc về thiền rồi, phải không?
Vì vậy mà
chúng ta hàng ngày mà học bên Tịnh độ tụng kinh Di Đà rồi cũng tụng Bát nhã, nó
hợp với thiền nó tụng ra đó. Còn nó tụng Thập chú, Đại Bi chú thì đó là nó lấy
Mật tông nó tụng ra. Cho nên nó hợp Thiền, Mật, Tịnh nó hợp lại thành một thời
khóa, nó tụng niệm như vậy nó gọi là nó công phu, nó tu Thiền, Mật, Tịnh của
nó. Đó là ngài Ngọc Lâm - Quốc Sư trong cái thời nhà Thanh.
Nhà Thanh thấy
Phật giáo chia rẽ, Thiền, Tịnh, Mật, chia rẽ quá nặng cho nên ngài mới bảo Quốc
sư, ông làm sao phối hợp cho các chùa nó phải đi theo một cái tổng hợp như thế
nào? Thì ông này không biết cách nào cho nó hợp lại. Bắt đầu ông lấy các bài
kinh này, ông hợp lại. Bát nhã bây giờ nói về thiền, Mật tông thì nó nói về
chú, Tịnh độ thì nó tụng những bài kinh như Di Đà hay Phổ Môn. Ông kết lại, ông
làm những cái bài này vô trong một cái thời mà tụng niệm thì nó có đủ 3 cái
tông phái này gọi là thống nhất các tông phái này lại trong cái thời nhà Thanh,
chứ trước kia không có đâu.
(55:11) Bởi
vì tất cả những lịch sử mà của một vị tu sĩ như Thầy đều phải thông suốt hết,
không có bao giờ mà Thầy không biết. Cái xuất phát từ cái tụng niệm, từ cái bùa
chú từ đâu? Phải biết. Nhưng mà về lịch sử đó thì không nói ra, nhưng mà cái
người mà sau hai năm ở mà khi mà Thầy gặp lại Hòa thượng bảo Thầy đọc lại kinh
sách và sử Phật giáo. Thầy đọc sạch hết tất cả những cái này đều ghi chép kỹ lưỡng.
Cho nên tất cả những sử này đều là Thầy biết từ đâu mà truy xuất ra cái này.
Cho nên Thầy
rất thông suốt chứ không phải là một người ngu ngơ đâu mấy con. Cho nên khi mà
ai hỏi cái gì là phải biết trả lời, biết cái người đó sẽ ảnh hưởng trong kinh
nào? Cho nên các con thấy được một cái người tu cái trí tuệ vĩ đại và tu học tất
cả những cái gì mà ở trên thế gian này, để người ta làm cái gì giúp Phật pháp.
Như vậy rõ
ràng là chúng ta thấy Khất sĩ chưa có các cái pháp môn tu cho nên còn tụng niệm,
còn bắt chước nhưng mà khéo léo viết ra Việt ngữ coi như nó khác. Thấy mấy ông ở
chùa kia tụng: “Ma ha bát nhã ma la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai
không.” Còn ông này là tụng khác, à như vậy là Khất sĩ tụng khác không
giống nhau.
Nhưng mà cái
tụng này với cái tụng kia có giống nhau hay không? Giống nhau lắm mấy con. Có
khác gì đâu ông cũng gõ mõ tụng, tôi không gõ mõ mà tôi cũng ngồi đây tôi tụng,
cũng vậy thôi, có gì đâu. Mà giờ tôi tiếng Phạn, tôi tụng tiếng Hán, tôi tụng
tiếng Việt cũng là tụng thôi, đâu có gì mà khác cũng là tụng, phải không? Đâu
có gì.
Thì ông này
niệm Phật Di đà, ông này niệm Quan Thế Âm thì cũng hai người cũng niệm y như
nhau. Có ông Phật Di Đà thì cũng tưởng mà ông Quan Âm này cũng tưởng, có ông Phật
nào thật đâu. Thì như vậy rõ ràng là mình vẫn sống trong tưởng chung nhau, thì
nói tôi Quan Âm khác, ông niệm Di Đà khác.
Đâu có lý
khác nào đâu. Ông Phật Di đà cũng là Phật tưởng, ông Quan Âm này cũng là Phật
tưởng chứ đâu có ông Quan Âm mà tu mà thành Phật bao giờ đâu. Đó các con thấy
có không? Do đó mà chúng ta biết rằng ông nào tụng niệm thì cũng giống nhau
thôi, chứ không có khác nhau đâu.
(57:11) “Như
vậy, những cái Thầy nói kinh sách Đại thừa bịa đặt nhưng ở Tịnh xá hay Thiền viện
đều tụng niệm chung. Lạy kinh mang một ý chứ đâu riêng hệ phái nào, có phải vậy
không?”
Đúng rồi, họ
đạp cứt với nhau mà. Thầy nói thiệt, bây giờ cứt người ta đổ đó mình đạp, người
nào cũng đạp như nhau thì lẽ phải giống nhau thôi. Chứ nó có khác chỗ nào đâu.
Nếu khác thì phải khác mà phải đúng của Phật giáo thì mới là của Phật giáo.
Khác mà không đúng của Phật giáo thì không được nói là của Phật giáo.
Cũng như Thầy,
nếu mà Thầy không tụng niệm thì ít ra kinh Nguyên thủy của Phật dạy cũng không
tụng niệm. Chứ nếu mà kinh Nguyên thủy dạy tụng niệm mà Thầy không tụng niệm là
Thầy làm khác Phật giáo, phải không các con? Cho nên khi đọc lại kinh sách
Nguyên thủy các con sẽ thấy, Thầy dạy không bao giờ sai một lời nào của đức Phật
dạy. Vậy mới là niềm tin của các con, mới là Thầy dẫn các con đi vào con đường
của đạo Phật đúng chứ.
Còn cái này
Phật không dạy, lời gốc của Phật không có mà bây giờ lại tụng niệm ó é như thế
này thì các con nghĩ sao, có đúng Phật không? Phật không dạy mà tại sao bây giờ
có? Ai đặt ra đây, ai làm ra đây? Có phải mấy ông tổ già hàm, lẻo mép này
không? Có không?
Mấy con thấy
tại ông ấy chứ sao, mấy ông làm hay mà tu không ra tới gì hết, tu không biết được
cái gì hết, không giải thoát được. Thôi, nó tụng niệm vậy nó cũng đã an ủi đi
chứ gì. Bây giờ nếu mà nó không, bây giờ mình tôi không có giải thoát được,
không có lên Niết bàn được thì ít ra nó cũng có cái thế giới Cực lạc mình tụng
đồ. Cũng may ra nó tin tưởng rằng chết rồi cũng được sanh về Cực lạc, nó cũng
còn hy vọng. Hơn là tụng mà cũng không biết đi đâu nữa thì chắc nó không tin
đâu.
Vì vậy mấy
ông mới xây dựng cái thế giới tưởng của ông mới ra, để rồi chúng ta nuôi dưỡng
cái ảo tưởng của chúng ta. Cho nên chúng ta an tâm mà tu niệm chớ, an tâm mà tụng
kinh niệm Phật chứ. Còn nếu mà không có như vậy, làm sao chúng ta niệm Phật. Nếu
mà đẻ ra Phật Quan Âm và không phù hộ chúng ta thì chắc chắn ai mà niệm Phật
Quan Âm, ai mà niệm chú Bạch y, phải không các con?
Vì nó có cứu
khổ, vì nó giải nạn được cho nên chúng ta mới cố gắng chúng ta niệm. Bởi vì
chúng ta đang sống trong cái khổ mà, bây giờ có người mà cứu khổ thì mừng quá rồi.
Nhưng mà người ta lừa đảo mình, cho nên người ta đẻ ra để lừa gạt mình, cho nên
đến chùa cúng bái mấy cái ông đó, để rồi ông làm gì? Cúng một nải chuối mấy ông
cũng ăn chớ bộ ông quăng sao. Các con hiểu không?
(59:36) Cho
nên vì vậy mà nói đức Phật Quan Âm phù hộ vậy thì tôi cứ đem nải chuối tôi cúng
Quan Âm nhưng mà ông Quan Âm ông có ăn được cái gì đâu, phải không? Cái tứ đại
của ông thầy ở chùa đó họ sẽ ăn hết ba cái tứ đại này. Còn cái ông Quan Âm, ông
xi măng ông ăn không có được. Thầy nói thật sự ông xi măng mà làm sao ăn chuối
được. Không, Thầy nói thật.
Nếu mà thật
sự có một đức Quan Âm thì ông phải ăn cái gì chứ đâu phải ăn chuối? Cho nên nếu
mà bảo ông ăn cái gì đó thì chúng ta đem cái đó mà ông ăn được, thì chúng ta chắc
không bao giờ biểu Phật tử đến cúng đâu. Mấy ông cúng cái kiểu này tôi đâu có
ăn được, như vậy là cúng cho cái ông Quan Âm đó ăn chứ tôi đâu có ăn được. Vậy
mấy ông cúng như vậy thôi chết tôi. Vậy tôi nhất định tôi không thờ ông này nữa
rồi.
Bởi vì không
có cái nải chuối mà tôi ăn được thì tức là tôi không thờ ông này rồi. Còn bây
giờ mấy người cũng nảy chuối mà ông Quan Âm này phù hộ mấy người thì tôi còn ăn
được cái nải chuối thì tôi sẽ thờ ông Quan Âm này để tôi thọ hưởng được cái nải
chuối thì tôi thờ, có đúng vậy không?
Còn nếu mà
tôi thờ đức Phật Quan Âm đó mà bây giờ ông ăn nguyên là toàn cây mục không thì
Phật tử cứ đem cây mục cúng thì cái ông thầy chùa này ông ăn không được thì nhất
định không thờ ông Quan Âm đâu. Họ không thèm đúc cái tượng Quang Âm tốt đâu.
Có không? Bởi vì ông ta có ăn được cây mục đâu mà ông thờ, phải không?
Thầy nói thật
sự đó mấy Phật tử suy nghĩ đi. Chứ còn mấy vị mà đem tiền cúng nè, đem bánh,
đem trái cúng Quan Âm nè, đem gạo cúng Quan Âm nè thì cái ông thầy đó ăn được,
mấy ông đúc tượng lớn ra. Đó là cách thức để mà người ta có sống được thì người
ta phải đúc ra người ta làm. Chứ chắc gì mà ông phù hộ mình được?
(01:01:11) Như
vậy rõ ràng là tất cả những cái điều kiện mà nêu lên câu hỏi để mà biết, Thầy
nói chung là Thầy nói với danh từ là nhai lại đờm dãi của nhau. Hồi nãy Thầy
nói đạp cứt đó là nó thô lỗ, nhưng mà Thầy nói đờm dãi của nhau thì cũng thô lỗ
lắm đó.
Thật sự ra bắt
chước nhau cả. Bởi vì tu không chứng là phải bắt chước nhau thôi. Tu không chứng
là không biết đường đi rồi. Thì bây giờ thấy cái đó làm vậy thì mình thay đổi
chút chút để cho nó mới một chút thôi chứ có gì khác, phải không các con? Để
làm cho người ta lạ lạ vậy thôi, để người ta theo mình thôi.
Nghĩa là
khéo léo lắm mấy con. Người ta khéo léo người ta lừa đảo, làm cho mới mới ra
chút. Người ta khéo thuyết giảng cho mình, à ông giảng hay quá, ông này nói hay
quá, có lý. Nhưng mà thử nếm được mùi vị đó không? Vậy mà người ta còn bảo: “Y
pháp chứ đừng y nhân”
Ông thầy làm
bậy thì đừng có theo ông mà cứ nghe lời ông dạy. Trời đất ơi ông là thầy của
mình mà ông làm còn chưa được mà ông biểu mình làm. Thì cứ bảo mình nghe theo,
y pháp thôi: “Pháp của Phật dạy chứ tôi không có dạy, tôi chỉ nói lại
cho quý Phật tử thôi, tôi cũng chưa làm được nữa. Đừng có như tôi, tôi bây giờ
tôi còn hút thuốc, uống rượu. Thôi, quý vị ráng cố gắng giữ giới uống rượu này
kia chứ còn tôi thì tôi đã bị nhiễm rồi.” Rõ ràng là ông lừa đảo mình
ghê gớm không?
Ông bảo mình
là đừng uống rượu, đừng có hút thuốc mà thế mà ông hút thuốc, uống rượu thử coi
cái ông dạy mình như vậy thì mình nghĩ như thế nào? Đâu có đúng mấy con. Ít ra
mình dạy người ta được thì mình phải làm cho được trước người ta chớ, còn mình
làm không được mà bảo người ta làm được. Như vậy là một đám Phật tử, một đám
quý thầy mà vào tu, không ông nào làm được hết. Rồi cuối cùng ông thầy hút thuốc
này còn sướng quá, thôi bây giờ mình cũng bắt chước thầy một chút mình cũng phải
hút thuốc theo, phải không? Có không?
Vì vậy mà
ông thầy có vợ thì đám đệ tử của ông sau này cũng có vợ. Vì vậy mà chùa nào
cũng có vợ con hết ráo. Rồi cuối cùng thì bây giờ vợ con như vậy ai còn cúng dường
cho mấy ông ăn nữa thì mấy ông mới bày ra đủ thứ cầu siêu, cầu an để rồi mình
có cha mẹ chết đến rước ông.
Như vậy rõ
ràng là cách thức làm cái nghề sống rồi, mấy con? Biến Phật giáo thành một cái
nghề sống. Cho nên đó là cái nghề thầy tụng, chứ không phải là tu sĩ mà đó là một
cái sự tụng.
(01:03:11) Rồi
bày ra thuyết giảng pháp này, pháp kia cuối cùng ông thầy tu không được, không
làm chủ được. Đi nằm nhà thương suốt ngày giờ. Ông thầy mà giảng đạo thiền, giảng
này kia mà cuối cùng bệnh đau thì thuốc nơm nớp.
Mấy ông nói
làm chủ sanh, già, bệnh, chết mà bây giờ bệnh đau ông cũng đâu có trị được đâu.
Ông cũng đi ra bác sĩ trị cho ông thì thôi tôi đi học bác sĩ còn hơn là tôi đi
học ông. Đi học ông mai mốt nó bệnh tôi cũng đi vô bác sĩ như vậy có nghĩa lý
gì với tôi, có đúng không mấy con?
Tu hành đã
làm chủ được bệnh mà giờ ông không làm chủ được mà bây giờ ông đi nằm nhà
thương mà giờ tôi học với ông thì mai mốt tôi cũng nằm nhà thương vậy thôi. Cái
lý đâu? Cho nên cái chỗ tu hành nó không phải thực hiện được với người lãnh đạo.
Các con nhớ khi Thầy bệnh, Thầy phải làm chủ được Thầy, mấy con mới tin chứ.
Bây giờ Thầy cũng đi nằm nhà thương này kia, ai mà tin Thầy?
Thật sự ra
cái điều kiện mà đức Phật nói, không có nên tin mà phải nên thấy được cái điều,
pháp đó nó có lợi cho mình, cho người. Bởi vì người đó làm được, nó có lợi ích
cho người, đúng là cái pháp đó có giải thoát. Ông này bệnh, ông tự trị được.
Làm như vậy thì chúng ta mới thấy, có niềm tin. Còn không tin, chúng ta không
tin. Bởi vì con người chúng ta có trí tuệ, không có để bị người khác lừa đảo
chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét