601- KINH SÁCH PHÁT TRIỂN LÀ KINH TƯỞNG
(35:59) Theo
các nhà Đại thừa ăn uống đầy đủ, mở tivi ra coi, giải trí như mọi người, xem đá
banh hay hoặc là đá bóng … Tất cả những cái sự giải trí thế gian bao nhiêu thì
các nhà Đại thừa họ làm bấy nhiêu, thì các con muốn tu sướng như vậy, dục lạc
như vậy thì cứ theo các nhà Đại thừa đi, đừng có vô đây mà làm khổ cho thân
mình, nó phí.
Thật sự muốn
tu thì phải tu để giải thoát. Thà là cam khổ để tìm thấy sự giải thoát chân thật,
làm chủ được sự sống chết, đó là cái sự tu tập.
Hôm nay thì
các con hỏi Thầy, còn ai hỏi thêm gì nữa không? Mà không thì Thầy sẽ đọc bức
thơ và trả lời.
Ở đây
kính bạch Thầy, theo hiểu biết của con Đại thừa là những ngôi chùa, niệm phật
đường, tu dịch … tụng kinh chữ Phạn, từ nguyện hương …
Ở đây nó
không phải là chữ Phạn mà ở trong các chùa này tụng bằng chữ Hán, âm Hán chứ
không phải âm Phạn.
Bởi vì chữ
Phạn là do các Tu viện Nguyên thủy của khất sĩ mà Nguyên thủy đó nó tụng chữ Phạn,
nó tụng cái tiếng Phạn con nghe nó khác, bên Nguyên thủy mà cái nhóm tu sĩ mà
ăn thịt chúng sanh đó nó mới tụng tiếng Phạn. Còn các chùa của mình, Phật đường,
Tu viện, Tịnh thất thì chuyên tụng kinh chữ Hán, chữ Nho đó mấy con.
(37:14) Còn
chữ Phạn là tiếng Sanskrit hay là tiếng Pali gì đó. Đó là chữ Phạn, chữ Phạn tức
là tiếng Ấn Độ chứ không phải là tiếng của Tàu. Thầy xin sửa lại cái từ đó cho
nó đúng để các con thấy nó không sai. Bởi vì những cái điều mà con nêu dưới
này, những cái kinh, tán nguyện ly hương đồ đó đều là nằm trong chữ Hán hết chứ
không phải tiếng Phạn.
Ví dụ như
kinh Di Đà, kinh Phổ Môn, kinh Phổ Môn là một phẩm ở trong kinh Pháp Hoa rút ra
để làm bài kinh Phổ Môn. Bát Nhã là do cái bộ kinh Bát Nhã người ta rút ra người
ta làm cái bài kinh Tiểu Bát Nhã tức là Tâm kinh Bát Nhã Ba La Mất đó, hằng
ngày mà mình nhật tụng đó là theo Tiểu Bát Nhã đó.
Và Tiểu Bát
Nhã, cái bộ kinh Bát Nhã đó, cái người mà viết ra bộ kinh Bát Nhã đó các con biết
ai không? Là ngài Long Thọ, cho nên ngài viết cái bộ Trung Quán Luận để luận
cái trí tuệ Bát Nhã đó.
Cho nên ngài
bảo chúng ta về tu thường xuyên, hằng ngày nhật tụng cái Bát Nhã đó: “Hành
thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không.” Cho nên
các chùa chổng khu mà tụng, thời nào cũng tụng Bát Nhã. Nhưng mà Thầy thấy ngũ
uẩn không có giai không, đụng tới nó, nó giận hờn đủ thứ hết cho nên nó không
giai không.
Vì vậy đó là
cái thế giới tưởng của ngài Long Thọ, ngài đã đặt sai cái vị trí rồi. Ngài đem
trên cái thế giới tưởng ngài đặc cái pháp này thì ở trên cái thế giới tưởng người
ta tu được, chứ ngài đặt trên cái thế giới con người của chúng ta, thế giới hữu
hình này thì không ai tu được đâu. Cái đó là cái ảo tưởng của ngài.
Ngài đã phá
luôn cái chân lý của đạo Phật, cho nên trong Tiểu Bát Nhã thì ngài nói: “Vô
khổ, tập, diệt, đạo”. Khổ đế, Tập đế, Diệt đế và Đạo đế, bốn cái này ngài
cũng nói “vô” luôn, không có đâu. Bởi vì Bát Nhã phải thấy nó
là không chứ gì? “Vô khổ, tập, diệt, đạo” mà, cho nên ngài phá
luôn cái chân lý của đạo Phật.
Cho nên vì vậy
nó không thể đặt vào cái chân lý con người được. Còn cái chân lý của đạo Phật đặt
vào cái vị trí của con người. Khổ, chắc chắn con, chắc chắn quý cư
sĩ đều thấy hoàn toàn ai cũng khổ hết, có đúng không? Nếu nó không đúng thì nó
đâu là chân lý. Còn nó đúng, với con người của mình ai cũng khổ thì đó là chân
lý.
Tập là cái nguyên nhân sinh ra đau
khổ thì đức Phật đã xác định như vậy chúng ta thấy không ai chối cãi được hết.
Nó là lòng tham muốn, tâm ái dục của mình mà nó thành ra cái sự đau khổ, nó tập
hợp lại cái sự đau khổ của nó gọi là Tập đế.
Còn Diệt
đế là làm cho hết cái ái dục, làm cho hết cái tâm ham muốn, tức là ly
dục, ly ác pháp thì nó là Diệt đế chứ gì? Thì nó là Niết bàn của
Phật ở trạng thái đó. Chứ đức Phật đâu có nói là Diệt đế là cái cảnh giới ở đâu
đó là Niết bàn, đâu có nói đâu. Nhưng mà đức Phật bảo mình diệt hết cái lòng
ham muốn của mình thì Diệt đế là diệt hết cái lòng ham muốn,
cái nguyên nhân đau khổ đó thì chúng ta sẽ được giải thoát.
(40:01) Và Đạo
đế là chân lý thật sự, chân lý sống của đạo Phật. Nghĩa là từ Chánh kiến,
các vị thấy rất rõ hàng ngày chúng ta sống phải sống trong chánh kiến, nếu mà
không sống chánh kiến thì có khổ đau. Có khổ đau thì quý vị thấy như thế nào?
Có khổ đau
thì tức là ác pháp chứ gì? Thì tà kiến chứ làm sao mà chánh kiến được, đã chánh
kiến thì nó thiện pháp. Chứ chánh kiến thì làm sao có khổ. Có mình khổ, có người
khổ thì như vậy đâu phải chánh kiến, cái đó là tà kiến. Cho nên từ Chánh kiến,
Chánh tư duy, Chánh ngữ, Chánh nghiệp, Chánh mạng, Chánh tinh tấn, tất cả những
cái Chánh này rõ ràng là cái cuộc sống của chúng ta phải sống trong sáu nẻo
này, phải không?
Nhưng mà khi
mà chúng ta trở thành một vị xuất gia thì chúng ta mới Chánh niệm, phải không?
Chúng ta phải sống toàn bộ Chánh niệm tức là nhìn lại, quan sát thân, thọ, tâm,
pháp mình thì lúc bấy giờ chúng ta mới quét sạch những vi tế của tham, thân, si
của chúng ta, để thực hiện viên mãn được Tứ Niệm Xứ.
Thì lúc bấy
giờ viên mãn được Tứ Niệm Xứ thì chúng ta mới thực hiện được Chánh định, vì
Chánh định là nẻo cuối cùng của Bát Chánh Đạo. Nó là một chân lý để chúng ta thực
hiện con đường giải thoát. Như vậy, cụ thể quá mà, đâu có gì đâu. Là cái chân
lý của đức phật vậy mà ông này nói, “Vô khổ, tập, diệt, đạo”, đâu
cần đi tu Bát Chánh Đạo. Cho nên bây giờ cứ ngồi đó mà giữ cái trí tuệ Bát nhã
thì nó cũng được giải thoát chứ gì?
Cho nên đâu
có cần mà phải thực hiện Chánh kiến, Chánh tư duy làm gì? Mấy ông làm cái chuyện
đó, nó đi lòng vòng lắm. Còn riêng tôi, ở đây tôi giữ cái tâm ‘không’ là
được rồi. Nó không dính mắc là nó là trí tuệ Bát nhã là gì? Nhưng cuối cùng có
ai giữ được cái tâm ‘không’ không quý vị?
Chắc chắn là
suốt cuộc đời mà chúng ta giữ tâm ‘không’, thật sự ra nó là
cái ảo vọng rồi. Người nào thực hiện được cái tâm ‘không’, đâu chỉ
cho Thầy. Nếu mà ông ta ‘không’ thì ông trở thành cây, đá. Thật
sự, bây giờ ông không biết gì nữa hết thì ông là cây, đá chứ cái gì. Mà nếu còn
phân biệt thì tức là vô phân biệt thì nó đâu ‘không’.
(00:41:59) Còn
ông Phật dạy chúng ta là phân biệt ác thì ngăn và diệt mà thiện thì tăng trưởng,
phải không? Cho nên chúng ta sống thiện đâu làm khổ ai thì giải thoát thôi, chứ
đâu bảo chúng ta tâm ‘không’ đâu. Nếu mà bảo chúng ta
tâm ‘không’ thì chúng ta thành cây, đá rồi. Tu để thành cây,
đá để làm gì mấy con? Đúng không? Đó chúng ta luận ra, chúng ta thấy rất rõ cái
sai và cái đúng, để rồi con đường chúng ta thực hiện cho đúng.
Như vậy là
kinh sách này là kinh sách, từ kinh Di Đà tưởng tượng ra cái cảnh giới Tây
phương đó là sống trong tường rồi. Rồi kinh Phổ Môn tưởng ra cái bà Quan Âm để
rồi cứu khổ chúng ta. Bây giờ chúng ta bị giam cầm tù tội thì niệm Quan Âm thì
ngay đó là giam cầm tù tội được thả liền.
Như vậy là
Thầy đi ăn trộm cắp sướng hơn. Công an có bắt Thầy, ở nhà vợ con nó sẽ tụng Phổ
Môn là ngay đó thì công an thả ra, rồi Thầy đi ăn cắp nữa. Có sướng không?
Khỏi cần làm mà vẫn có ăn mà, vì đêm tối mình lén vô nhà lấy được đồ này kia,
công an có bắt được thì vô khám ngồi sáng cái công an thả ra vì có đức Phật
Quan Âm phù hộ rồi, chỉ cần mua nải chuối cho bà ta cái là mình ra khỏi.
Vợ mình ở
nhà đâu lý nào nó để cho mình ngồi tù. Phải không các con? Trời ơi, nó lấy
Honda, nó lấy đồ của người ta đem về mình ăn sung sướng quá trời khỏi cần làm
thế mà bây giờ nó bị nạn như vậy mà không lẽ mình không cầu Quan Âm sao? Vì bà
ta đã nói là nếu mà bị tù, cầu bà thả. Nếu mà tôi không làm tội ai bắt bỏ tù
tôi vì tôi ăn trộm cách nó mới bắt thôi chứ. Cho nên bây giờ tôi bị tù tội thì
ngay đó là vợ tôi đi cầu Quan Âm thì ngay đó là được thả liền.
Bà phóng hào
quang là cứu tôi liền. Như vậy sướng quá trời, còn nói gì nữa mấy con? Như vậy
là có phi đạo đức không? Kinh dạy như vậy có đáng tin không? Đâu bao giờ chúng
ta đáng tin được? Bát nhã bảo chúng ta sống ‘không’ để rồi
chúng ta thành đá chúng ta có tin được không? Đó là những cái mà chúng ta phải
thấy rằng, ngoại đạo đã lừa đảo chúng ta, đưa vào giáo pháp của Phật nói rằng
Phật thuyết, để lừa đảo chúng ta, để cuối cùng chúng ta tu chết người.
(44:15) Thầy
tổ chúng ta từ xa xưa, cách đây mấy ngàn năm đã thực hiện, có người nào được những
gì? Rồi kế chúng ta đã nhìn thấy được thầy tổ của chúng ta đã thực hiện được
gì? Hay là phải chìm vào cái chết, các thầy tổ chúng ta quá khổ.
Cho nên, tại
sao mà Thầy đã nói, Thầy đã bài bác, thật sự bài bác Thiền tông và kinh sách Đại
thừa, tại sao vậy? Tại vì Thầy thương thầy tổ và thương những người sau này. Họ
sẽ lầm lạc trên những cái lý giải này, làm cho người ta khổ.
Vì lòng
thương yêu của Thầy thẳng thắn nói, không nói ông hòa thượng tu sai mà Thầy nói
pháp sai. Nó dẫn dắt người ta khổ đau chứ không có hòa thượng nào, bởi vì ông
không có biết đâu. Ông chỉ thấy kinh sách nói Phật thuyết, ông cũng tin vậy
thôi, ông cũng đang vô minh, cũng đang ngu như người khác. Ổng làm sao biết được.
Mà trách ông là nói ông tu sai sao được, ông đâu có sai.
Pháp, đã người
ta đưa vô như vậy, người ta lồng như vậy, mình đâu có biết được. Chính Thầy
cũng là ngu cho nên Thầy mới tu chín năm trời không được, được những gì? Công
trình khổ sở chứ đâu phải, chín năm trời khép mình trong khuôn khổ tu hành đâu
phải sung sướng.
Thì các con
biết rằng, tất cả những cái sai mà không nói thẳng, nói thật thì làm sao mà người
ta tránh được? Cho nên hôm nay các con cũng quy tụ về đây, có huân tập về đây,
có vân hội về đây là để nghe một sự thật của một cuộc đời cay đắng trong tôn
giáo của Phật giáo mà từ xưa chúng ta đã bị người ta lừa đảo, lầm lạc. Người ta
lồng vào những cái giáo pháp của Phật để nói rằng Phật thuyết, đã lừa đảo mình ở
mức độ mình đau khổ.
Các con bỏ
tiền cất chùa chiền như vậy để làm gì các con? Người ta nghĩ rằng như vậy chùa
nó còn thì mới còn Phật giáo. Đâu phải mấy con. Phật giáo còn là có một người
giữ gìn giới luật. Đức Phật nói: “Giới luật ta còn là Phật giáo còn, giới
luật ta mất là Phật giáo mất.” Chứ đâu phải Phật nói, chùa chiền còn
là Phật giáo còn, chùa chiền mất là Phật giáo mất đâu.
Ông Phật có
tuyên bố lời nói đó không? Nếu mà Ông Phật tuyên bố lời nói đó thì Thầy nói là
Ông Phật này chắc nhà cửa lắm nè, Ông này Ông bỏ cung vua chứ Ông muốn cái đền
đài cho lớn hơn nữa, cái cung vua của Ông nè. Ông Phật này tham nè chứ không phải
là ít. Còn đằng này Ông Phật nói rất rõ: “Giới luật còn là Phật pháp
còn, giới luật mất là Phật pháp mất.”
(46:27) Các
con thấy lời di chúc của Ông Phật, lời nói của Phật rất đúng. Nhưng mà hôm nay
chúng ta cứ nghĩ rằng bây giờ cất chùa, chùa còn là còn Phật. Còn ma, còn quỷ ở
trong đó thì chúng ta đau khổ chứ làm gì.
Thầy nói thẳng,
thật. Bởi vì tất cả những cái hình ảnh này là hình ảnh đau khổ, mồ hôi nước mắt
của Phật tử đóng góp cho ông thầy đó có làm tiền ra để cất cái chùa đó không?
Bao nhiêu người đóng góp mới cất được cái chùa hàng tỷ bạc. Làm rất đẹp y như
là những cái ngôi nhà cung vàng điện ngọc của vua chúa phong kiến của Trung Quốc.
Thầy thấy các chùa Thầy đau lòng lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét