608- TÁC Ý XẢ THANH TƯỞNG
(1:02:33) Phật
tử 2: Thưa Thầy cho con hỏi.
Trưởng
lão: Con hỏi
đi.
Phật tử
2: Thưa Thầy nếu,
thường ở bên Mỹ, con thở như vậy đó thưa Thầy. Nhiều khi còn thở, thì con đếm
được khoảng ba, bốn hơi thở, tự nhiên đó con nghe cái tiếng đọc đó, nó im hẳn
xuống, như vậy có phải con là bị tưởng không Thầy?
Trưởng
lão: Tưởng rồi
con.
Phật tử
2: Dạ, thật
tình nếu như vậy làm sao con phá được, thưa Thầy?
Trưởng
lão: Con bảo
cái cái tưởng nó hãy đi đi, không có được nhắc mình nữa.
Phật tử
2: Dạ con thấy
tự nhiên nó ồn, mà tự nhiên con tu thấy nó, nó không có nghe ồn nữa, bớt, thấy
nhẹ đi, vậy là không biết là bị tưởng.
Trưởng
lão: Bị tưởng,
Đó cái trạng thái tưởng nó, cái tưởng ấm của mình nó xuất hiện ra, tức cái
thinh tưởng đó, cái tiếng đó.
Phật tử
2: Dạ, vậy con
sẽ nói là: “Cái niệm tưởng hãy đi đi”.
Trưởng
lão: “Đi đi,
ở đây ý thức, chứ không phải là tưởng thức nữa”, thì nó sẽ đi.
Phật tử
2: Con biết có
một cái sai nữa, mà không biết làm sao.
Trưởng
lão: Để phá nó,
phá cho được.
Phật tử
1: Dạ kính bạch
Thầy, theo trong kinh nói như vầy đó, thì những người mà tu thiền đó, mà được
như vậy, thì họ mừng lắm. Nhưng mà chúng con từ ngày là biết được Thầy rồi, thì
chúng con biết rằng cái đó, nó không phải là một cái điều mà đáng mừng đâu, dạ.
Trưởng
lão: Đáng lo
đó.
Phật tử
2: Dạ, con biết,
không biết làm sao con bỏ được.
Trưởng
lão: Bây giờ bỏ,
dẹp cho được để cho mình dùng cái ý thức, cho mình ly dục ly ác pháp, con. Bởi
vì, các con tập tới đây rồi, các con hoàn toàn là, các con ly dục ly ác pháp
không, để đi vào cái Sơ Thiền đó.
Cái mục đích
của mình tập đây, để mình chuẩn bị cho mình ly dục ly ác pháp. Tỉnh thức để mà
ly dục ly ác pháp, chứ không phải là tìm những cái trạng thái mà nó lạ lùng đó
đâu. Cho nên mình dẹp sạch cái đó đi, dẹp sạch.
Phật tử
2: Dạ, con cũng
không muốn vậy.
Phật tử
1: Dạ, tụi con
đâu bao giờ mong được những cái đó đâu.
Phật tử
2: Dạ, từ xưa
con nghe Thầy rồi ạ, Thầy có khuyên cho tụi con biết, thì lúc nào mình cũng phải
biết như nhau, mà đợt này sao con thấy tự nhiên nó lại khác hẳn những đợt trước.
Trưởng
lão: Vừa rồi
thì có hai người ở ngoài Phú Yên đi vào đây tu. Thì cái sư cô đó, cổ trình cho
Thầy, thì dường như là cổ thấy, nó nhắc mình điên khùng, nó không phải là cái
pháp hướng theo mình nhắc, mà nó nhắc mình. Nó thí dụ như, mà trong cái giờ
mình ngủ vầy, mình đang nằm ngủ vầy, nó nhắc bảo thức dậy tu đi. Mà cái giờ này
là giờ ngủ, mà nó bảo mình thức dậy tu đi, tự nó nó nhắc mình như vậy.
Rồi cô nói
như thế này, mình đang ngồi tu hơi thở vầy, rồi bắt đầu nó nhắc quán đi, quán bất
tịnh đi. Đó, nó nhắc mình tầm bậy tầm bạ, nó làm cho mình động. Rồi cô mới hỏi
Thầy, như vầy là nó có đúng không? Thầy nói đây là cái thinh tưởng, nó xuất hiện
ra trong cái tưởng thinh đó. Nó cũng dùng cái pháp hướng, nó bắt chước con đã tập
cái pháp hướng đó.
Tại vì trước
kia con đã dùng những cái định tưởng rồi. Bây giờ con sử dụng cái pháp hướng,
thì cái tưởng con nó sẽ bắt chước cái pháp hướng đó, mà nó nhắc con, mà nó nhắc
tầm bậy. Nó dẫn con, bây giờ giờ ngủ, mà nó bảo con tu, thì như vậy con nghĩ rằng
không tốt đâu. Cái giờ nào con phải làm chủ giờ nấy chứ. Tại sao giờ này là mười
hai giờ, con đi ngủ, mà nó bảo con dậy tu, như vậy là nó là ma rồi, con phải xả
bỏ nó.
Đừng có chấp
nhận, đừng có nghe theo lời nó, thì lúc bây giờ, mà nó hiện ra, nó nhắc vậy đó,
con nói: “Mày là cái ma tưởng, mày đi đi, chứ không ở đây. Tao ngủ là
tao ngủ, tới hai giờ tao thức dậy là hai giờ, chứ không được, giờ này không được
thức dậy tu”. Thì con gạt riết nó không có còn phá con nữa.
(1:05:41) Tại
vì trước kia con tu bằng cái định tưởng đó, cho nên nó có cái trạng thái đó.
Bây giờ nó học theo cái pháp mà con tu, cái pháp Như Lý Tác Ý Thầy dạy đó, nó bắt
chước, nó sai con tầm bậy tầm bạ. Mà con nghe theo lệnh của nó rồi, bắt đầu nó
sai con tầm bậy tầm bạ, con sẽ điên đó. Nó sai con làm điên đó, đó chứ không phải
không đâu.
Nó nguy hiểm
lắm, nó cũng bắt chước được cái tưởng của mình đó con, nó sai đó, chứ không phải
không. Bởi vì, khi mà con bị lạc vào trong cái tưởng rồi, thì cái tưởng nó dễ bắt
chước những cái pháp của mình đang tu. Nó không có thuộc về ý thức nữa, mà nó
thuộc về tưởng thức. Nó ngoài cái ý muốn của mình rồi, thành ra mình cần phải xả,
cần phải diệt.
Phật tử
2: Dạ, ở bên Mỹ
con thấy vậy, cái con bỏ, con xả, con không ngồi thiền nữa. Con bỏ, con đứng
lên con đi, mà con không biết cách mà nói mà…
Trưởng
lão: Nếu mà con
còn tiếp tục ngồi thì con cứ nhắc, nó hiện ra nhắc, hiện ra nhắc, nhắc hoài. Lấy
cái đó mà nhắc, chừng nào nó xả hết thì thôi. Nghĩa là mình dùng cái pháp hướng,
trái ngược lại với cái tướng của nó đó. Thí dụ như bây giờ cái tướng của nó hiện
ra vậy, thì con nhắc, biểu xả nó ra, không có được nữa. Thì con ngồi một chút
nó hiện ra nữa, rồi nhắc nữa, nhắc hoài, chừng nào mà không thì thôi, thì con
ngồi.
Còn nếu mà
con thấy con yếu hơn, thì con đứng dậy con đi kinh hành, thì nó mất liền. Con đừng
có ngồi ddos, xả nó, con đứng dậy đi kinh hành. Còn con gan lì ngồi với nó, mà
cứ dùng pháp hướng đánh nó. Cứ nó hiện ra thì dùng pháp hướng đập nó, đập riết,
cái pháp hướng đập đầu nó riết, cái nó đi.
Mà đức Phật
bảo mình đó, dùng một cái tướng khác của một cái tướng đó, thì sẽ diệt tướng
đó. Bây giờ mình đang sân đi, mình dùng cái tướng khác, thì cái tướng không
sân, thì nó sẽ diệt cái tướng sân của mình. Thì mình cứ, mình dùng riết, mình
tác ý riết, cái nó hết.
Bây giờ mình
đang tức giận mình sân thì: “Cái tâm không có được sân nữa nha” thì
mình ra lệnh vậy. Mà thấy nó cũng còn sân, mình nhắc: “Tâm không có được
sân nữa nha”. Mà bây giờ mình ngồi, mình yên lặng, mình nghe nghiệm lại
coi cái tâm mình còn sân nữa không?
Mình thấy nó
còn sân nữa, mình nhắc nữa, rồi mình nhắc, rồi mình ngồi nghiệm lại coi nó còn
sân nữa. Nếu còn sân nhắc nữa, nhắc chừng nào mình ngồi mình nghiệm, mình thấy
không sân nữa thì thôi, nó hết rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét