617- CÚNG TƯỢNG, XÂY CHÙA
(09:40) Trưởng
lão: Đúng đó, Thầy
nói thật sự rất khổ, khi mà đi sai đường rồi thì khổ lắm. Hồi đầu tiên Thầy ở
đây cũng vậy, người ta, người Phật tử họ nghĩ rằng họ cúng tượng này kia họ được
phước dữ lắm bởi vì ba cái kinh sách nó dạy như vậy mà. Họ đến, họ bỏ tiền ra,
họ muốn mình cất cái chùa cho đẹp.
(10:01) Đó
là một cái sai, cái sai thứ nhất. Thứ nhất là họ cúng tượng,… Mà nếu mình
không chấp nhận thì họ không tới, mình lấy tiền đâu mà nuôi chúng, nó khổ cái nỗi
như vậy. Cho nên mình chấp nhận cho họ vui lòng, thì họ đến, họ cúng dường này
kia dữ lắm. Đúng là như vậy, sư nói đúng lắm. Bởi vì trường hợp này Thầy biết,
chính là cái nền Tổ đường ở trong đó hồi đó Thầy đâu có muốn đâu, nhưng mà khi
Chúng về đây tập trung mỗi hạ, về đây họ đến, họ đề nghị cấp kinh phí này kia,
họ bỏ tiền ra, thậm chí như cái cổng ngoài kia họ cũng bỏ tiền ra làm cổng Tam
quan.
Lúc bấy giờ
coi như Thầy xin phép Nhà nước rất dễ, không khó khăn nữa. Nhưng mà khi Thầy bỏ
ra mua đồ đạc xây dựng thì bắt đầu họ đưa tượng về họ đặt chỗ này, chỗ kia. Thầy
đang nuôi chúng mà, muốn vui lòng Phật tử, Thầy đắp cái nền đó xong rồi, cái nền
chỗ đó, cho thợ hồ vô làm, Thầy thấy không đúng nhưng mà không được. Mình đã
đi, Phật tử họ lôi mình đi vào con đường sai, mình bị lệ thuộc Phật tử, mình phải
giữ đúng Hạnh. Ngày xưa đức Phật như thế …. Cho nên Thầy đình chỉ lại. Cái nền
đó với cái tượng Phật khổ hạnh, Thầy để suốt từ năm Một ngàn chín trăm chín
mươi mốt cho tới năm Một ngàn chín trăm chín bảy Thầy mới chặt tầm vông, Thầy dựng
lên.
Ngói cũng
còn, gạch, ngói, cây Thầy mua đủ hết, nghĩa là chỉ có dựng lên xây vách thôi, họ
làm móng rất chắc mà. Nhưng mà Thầy đình chỉ liền, giật mình thấy đúng là Thầy
làm nô lệ cho Phật tử. Thầy nhất định là không, không xây, thà đói thì thôi.
Lúc bấy giờ coi như là họ không đến nữa thì Thầy kêu gọi Minh Tông, Chân Tâm,
Tâm Như: “Mấy con giúp đỡ Thầy trong khi Chúng còn ở đây, khi đói mấy
con cố gắng đem gạo về cho Chúng ăn, không nhận sự xây cất nữa…rồi Thầy mới
an."
(12:21) Thầy
nhờ ba ông cư sĩ này lo lắng cho đời sống thôi. Bắt đầu bây giờ Thầy củng cố lại,
rồi cách đây ba năm, năm Chín mươi bảy, Thầy giảng giáo án Đường Lối Tu Hành Của
đạo Phật, Thầy đập sạch xuống, không chịu sai sử của Phật tử. Phật tử này là Phật
tử không bằng phụ hồ…
Sư Phước
Nhẫn: Cái phần
này con đọc kinh con thấy nó có nhiều cái mình cũng không có chấp Đại thừa nhiều
thưa Thầy.
Bây giờ Thầy
có thể hưởng được chùa to, Phật lớn, sao không được thưa Thầy? Y như trong
kinh, đức Phật xưa đâu có xây chùa, xây tịnh xá đâu. Như đọc sự tích bà Visaka,
bà cúng dường Phật, Phật có lo gì đâu, bà tự xây hết, tới ngày giờ bà mời Phật
và chư Tăng đến bàn giao, cúng dường, cứ như bà thì không có gì hết. Bà này có
ước nguyện cất chỗ còn Phật ở thôi, không có dính chấp, không bị lôi cuốn.
Trường hợp
như mình có người đưa năm, ba đồng, hai đồng là bị lôi cuốn. Bởi không nhận thì
người ta buồn, người ta không tới. Thí dụ như có đại thí chủ, một nhóm nào muốn
xây dựng cái đó, quý vị cứ tự động làm, tôi không dính dáng tới, thì người ta tự
động người ta làm…
Trưởng
lão: Đó, bây giờ Thầy
nói thật sự ra Thầy đã đi đúng vào quỹ đạo của đạo Phật. Bây giờ chú Tâm, Thầy
đề nghị mở bệnh viện từ thiện, xây dựng Trung Tâm An Dưỡng, Thầy chẳng nhúng
tay, tiền thì nó cúng dường cho Thầy là mười một tỉ để xây dựng. Thầy giao lại,
Thầy nói: “Thầy không làm chuyện này. Con cất giữ, gửi ngân hàng, tiền
lời này kia sau này đúng duyên xin phép rồi con làm, chừng đó làm xong rồi Thầy
tiếp nhận, Thầy dẫn Chúng thôi, hoàn toàn không phải của Thầy, của Phật tử, của
con”.
(14:17) Ngày
xưa ông Cấp Cô Độc, của ông Cấp Cô Độc chứ không phải của ông Phật. Bao giờ nói
tịnh xá Kỳ Hoàn ông Cấp Cô Độc cúng dường cho Phật là của Phật đâu. Người ta
luôn luôn trong kinh nói là cái này, đất là của ông Thái Tử và tịnh xá này của
ông Cấp Cô Độc chứ đâu phải là của Phật. Cho nên tịnh xá Trúc Lâm của vua Bình
Sa Vương, là của Bình Sa Vương chứ đâu phải của Phật. Phật chỉ có bổn phận đến
đây, mai mốt Ông đi, Ổng là du Tăng mà, đâu có dính chỗ này đâu.
Đúng như vậy,
Phật tử cất chứ Thầy không cất, bây giờ muốn cất kiên cố cỡ nào mấy ông cứ cất.
Thầy không có đứng đó mà Thầy nắm tiền của quý vị cúng dường để mà thấy Thầy cất,
người này bỏ một ngàn, người kia bỏ một triệu… Đóng góp vô đây để Thầy làm thì
không có. Con có mười một tỉ thì con làm bao nhiêu đó, còn nếu có ai đóng góp
thì đóng góp cho con, chứ không cho Thầy.
Sư Phước
Nhẫn: Ở đây Thầy
làm cũng được thưa Thầy? Ví dụ như giao cho ai đó, muốn xây cất thì xây với ông
đó, chứ tôi không có dính dáng.
Trưởng
lão: Không được.
Sư Phước
Nhẫn: Như vậy số
Phật tử họ không thắc mắc
Trưởng
lão: Bây giờ họ muốn
đến đây xây cất..
Sư Phước
Nhẫn: Muốn xây
thì xây, giao cho ông A, ông B gì đó, tự nhiên ông xây… Tự động quý vị xây…
Trưởng
lão: Thầy nói như thế
này, bây giờ quý vị muốn xây chỗ nào thì xây, chỗ này Thầy đã ở rồi mà xây, tức
là người ta nói Thầy xây, chứ không phải nói mấy ông xây, bởi vì Thầy ở chỗ
này. Còn bây giờ Thầy không ở chỗ này thì mấy ông lại đây mấy ông xây gì cũng
được hết. Rồi sau đó mấy ông mời Thầy về thì được. Chứ giờ Thầy đang ở chỗ này
từ hồi nào tới giờ Thầy tu mà mấy ông xây thì không được.
Nếu bây giờ
mấy ông xây, người ta vẫn nói Thầy xây. Nó làm lệch ý của Phật rồi. Cho nên ví
dụ Thầy đọc ở trong kinh sách, thấy một vị Tỳ kheo mà đắp đất làm cái thất thôi
mà đức Phật bảo đập, phá không có cho để. Như vậy rõ ràng là Ông Phật không chấp
nhận rồi. Thầy biết là không chấp nhận. Cho nên vì vậy hiện giờ chúng ta phải tập
sống đúng giới hạnh, bởi vì chúng ta là du Tăng khất sĩ, chứ không khéo người
ta cất, mình mê quá rồi mình chết ở trong này.
(16:20) Ông
Phật cứ nói hoài nhắc hoài, khi mình tu chứng nghĩa là chứng chứ chưa phải
thành, mới chứng được Đạo thì khi có danh lợi thì phải từ giã, không có chấp nhận.
Cho nên khi mà Thầy viết mấy bộ kinh rồi, Thầy định là Thầy sẽ ẩn bóng. Bởi vì
người ta sẽ biết Thầy, mà biết Thầy nó sẽ xảy ra nhiều cái. Thứ nhất là có sự
tranh đấu. Cái thứ hai là người ta cúng dường Thầy nhiều, người ta biết Thầy
mà, người ta đến tấp nập, cho nên Thầy sẽ ẩn bóng.
Mấy Sư có
duyên chứ lần lượt Thầy ẩn bóng. Nó là như vậy, bởi vì mình là đệ tử của Phật,
mình là đệ tử của Giới, phải lấy đức hạnh làm đầu. Không có đón danh, đón lợi.
Sư Phước
Nhẫn: Thầy ẩn
cho con đi theo thưa Thầy, con học cho tới cùng.
Trưởng
lão: Nỗ lực tu là
theo Thầy.
Sư Phước
Nhẫn: Sợ Thầy
đi sớm con theo không được. Mấy hôm nay con thấy Thầy sức khỏe yếu, Thầy ho nhiều.
Trưởng
lão: Ho nhiều, vì Thầy
làm việc quá nhiều, Thầy định cho ra cuốn Đường Về Xứ Phật tập VIII, trong tập
VIII Thầy nói cũng khá kỹ những chi tiết về phước Hữu Lậu và Vô Lậu. Như nãy giờ
Thầy nói, nghĩa là con đường này nó phải đi ngã nào đúng, ngã nào sai.
Sư Phước
Nhẫn: Bây giờ
Thầy viết chưa hết thưa Thầy?
Trưởng
lão: Coi như là Thầy
soạn vi tính rồi in luôn.
Sư Phước
Nhẫn: Cuốn X Thầy
chưa viết thưa Thầy, hay Thầy chỉ dự định thôi?
Trưởng
lão: Cuốn X đã viết
sẵn, soạn thảo hết rồi.
Sư Phước
Nhẫn: Giờ chỉnh
lại?
Trưởng
lão: Chỉnh lại, vô
vi tính chỉnh lại cho nó hoàn chỉnh. Chỉnh lại chính tả, chỉnh lại văn phạm, rồi
chỉnh lại câu cú của mình.
(17:59) Khi
viết bản thảo thì mình phóng tâm tới đâu thì viết ra tới đó, viết thành một cuốn
sách vậy. Bây giờ mới đánh vô vi tính rồi chỉnh lại trên đó, vậy chứ trời ơi Thầy
ngồi gần một buổi, Thầy đi ra, chóng mặt, choáng váng, nó chóng mặt, Thầy muốn
ngồi xuống chứ đâu phải làm việc…
Sư Phước
Nhẫn: Thầy nghỉ
bớt vài bữa đi, con thấy Thầy ho, bữa nay Thầy ho nhiều.
Trưởng
lão: Coi như là, Thầy
ráng cho xong cuốn này rồi nghỉ ít hôm.
Sư Phước
Nhẫn: Nghỉ vài
bữa Thầy lấy sức lại, Thầy đi ra ngoài..
Trưởng
lão: Coi như là Thầy
định đi ra ngoài Long Hải, đi ra ngoài đó thì sợ Phật tử người ta hay thì người
ta đến, tập trung nữa. Ở đây nói chung nhờ cô Út cản, Phật tử đến đây cứ đòi gặp
Thầy, cô không cho.
Chứ còn gặp
Thầy nói còn mệt nữa. Rồi Thầy định kỳ này nếu mà Thầy nghỉ, bởi vì ra Long Hải,
chỗ Thầy Thiện Thuận, nghe Thầy ra ngoài đó ở thôi, Thầy báo cho Phật tử ở
Thành Phố…. Họ khao khát dữ lắm, Thầy biết họ khao khát lắm. Thành ra Thầy
tính ra Long Hải là tốt nhưng mà có điều kiện là bị động, cũng không yên được.
Thầy định ra
ngoài Nha Trang, hôm đó Thầy có đi Nha Trang, ra ngoài Nha Trang ít động bởi vì
Phật tử ở Thành Phố không ra, nó xa. Cái nữa là ở Nha Trang ít ai biết mình
vì…
Sư Tuệ
Tĩnh: Thầy ở
trong chùa…?
Trưởng
lão: Thầy ở chùa, ở
trên núi, nhìn xuống biển. Thầy định xong rồi Thầy đi nghỉ mấy bữa.
Sư Tuệ
Tĩnh: Thầy đi cả
tuần lễ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét