638- TRẠNG THÁI TƯỞNG THẦY GẶP PHẢI KHI CÒN TU TẬP
Vì cái chỗ
này, sau này các con đọc Người Chiến Thắng phần thứ hai. Mà khi tu về cái vấn đề
mà Tứ Thánh Định, Tứ Niệm Xứ và Tứ Thánh Định thì cái chỗ này sau này thì mấy con
sẽ thấy Thầy nói, Thầy nhắc lại cái chỗ này rất nhiều.
(29:35) Là
vì những cái trạng thái tưởng này mà khi mà Thầy tu vào cái Tưởng Không, rớt
vào mười tám cái loại tưởng của Thiền Tưởng của bên Đông Độ đó. Thì lúc bấy giờ
nó cứ nó xuất hiện ra những cái trạng thái này, nó làm cho con đường tu của Thầy
nó rất là khó khăn.
Cho nên cái
người mà đã rơi vào cái chỗ này rồi thì tu rất là khó. Còn cái người mà không
có rơi vào chỗ chỗ này rồi tu rất dễ con. Cho nên mấy con mà chưa có rớt vào
cái Không Tưởng này thì mấy con sẽ dễ dàng. Còn người nào mà có bị trạng thái của
tưởng thì rất khó khăn.
(30:15) Khi
mà Thầy, bị vì trải qua Thầy tu Thiền Đông Độ, Đại Thừa rồi Thiền Đông Độ, cho
nên nó lọt vào cái thế giới tưởng. Nó sau này nó trở về Nguyên Thủy nó có những
cái khó, rất là khó. Thế mà Thầy còn vượt qua được. Còn mấy con bây giờ chưa có
gì hết mà, chỉ khi mà các con tu sai một chút thì nó có cái trạng thái tưởng nó
hiện ra thôi. Còn Thầy nó đã thâm căn rồi, mỗi lần mà vô thì bắt đầu nó hiện ra
rồi. Còn các con thì bây giờ một cái mà ức chế tâm, mà gom tâm cho chặt rồi cái
bắt đầu nó thấy có những cái trạng thái, trạng thái này kia nọ.
Nhưng mà
mình có cái phương pháp của Phật tác ý rồi, nó đâu có làm sao nó trật được. Vì
nó vừa mớm ra cái hỷ lạc nào đó thì các con nói mình không dẫn cho nó hỷ lạc mà
nó có hỷ lạc đây là ma hỷ lạc rồi, là tưởng rồi. Còn bây giờ khi dẫn cho nó an
lạc: "An tịnh thân hành". Ta dẫn cho nó an thì nó an thì nó
đúng, mà cái này không dẫn nó an mà lại nó an, thì đây là ma an chứ đâu phải là
của mình. Cho nên mình biết rõ rồi.
(31:15) Cho
nên bây giờ mấy con có Thầy mấy con đỡ. Còn khi hồi Thầy tu không có ai hết.
Cho nên nó an là ý thức thôi chứ không biết đâu mà tránh. Vì vậy mà sau khi trở
về Nguyên Thủy là đã từng sống trong những cái an ổn của của ma nó quá nhiều rồi.
Cho nên mỗi lần có cái gì nó không biết đúng sai, cứ cái gì mà thấy nó tưởng ra
là kể như là mau mau dừng lại chứ không có cho nó thể hiện ra. Nó khó vì vậy mà
Thầy phải sáu tháng, Thầy phải sáu tháng để mà tu tập nó mới nhập được Tứ Thánh
Định và thực hiện Tam Minh. Còn đức Phật có bốn mươi chín ngày, tại sao đức Phật
lại có bốn mươi chín ngày mà Thầy phải sáu tháng mấy con?
Cái vấn đề
này thật sự ra mấy con biết rằng. Thầy thì chưa có nhập Phi Tưởng Phi Phi Tưởng
Xứ, còn ông Phật ông nhập Phi Tưởng Phi Tưởng Xứ rồi, ông vượt qua được cái tưởng.
Còn Thầy thì chưa có vượt qua tưởng cho nên Thầy bị kẹt. Còn ông vượt qua tưởng,
cho nên vì vậy ông bốn mươi chín ngày là tại vì ông vượt qua được Phi Tưởng rồi.
Còn Thầy chưa có vượt qua Phi Tưởng.
Con thấy
không Thầy lọt trong cái Không tưởng rồi đến cái Thức Vô Biên Xứ Tưởng thôi. Phải
không? Rớt trong cái Không, rồi chừng mà nó, chừng mà nó tỉnh lại. Rõ ràng là
các con đọc Người Chiến Thắng con thấy không? Thầy tỉnh lại là do cái chân Thầy
nó đụng vào cái bàn Phật chứ gì? Thầy mới tỉnh lại, Thầy tỉnh lại thì lúc bấy
giờ cái thức của Thầy nó ở trong cái trạng thái của tưởng Thức Vô Biên Xứ Tưởng
mà. Phải không? Nó phủ trùm vạn hữu hết rồi. Cho nên bây giờ Thầy cứ ngỡ là
mình chứng rồi, rõ ràng là kết thúc của mình rồi. Do đó các con thấy rõ ràng thầy
chưa có nhập Phi Tưởng mà.
Còn ông Phật
ông chơi ông nhập vô Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ, ông vượt qua cái tưởng rồi.
Cho nên ông vô, khi mà ông vô đó rồi ông có các trạng thái tưởng, ông vượt qua
Phi Tưởng liền, ông biết cách. Thầy đâu có biết, nó cứ nó dính vô hoài. Cho nên
Thầy mới gỡ, tháo gỡ nó mà để cho mình tu cho được Thầy phải dùng cái pháp Như
Lý Thầy tác ý Thầy đuổi nó đi chứ Thầy đâu có biết cách nào khác hơn. Cho nên
do đó mà đức Phật có bốn mươi chín ngày Thầy phải sáu tháng, Thầy phải cực khổ
hơn là Thầy phải đấu với con ma tưởng này quá nhiều. Các con hiểu chưa?
(33:13) Các
con thấy chưa, sau này các con mới đọc, các con mới thấy trời ơi tu sai mới là
chết được chứ. Còn ông Phật ông nhanh hơn là tại vì ông đi tới cái chỗ mà cái bốn
cái định tưởng của ông. Thì ông lại đến cái tưởng Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ Định.
Ông nhập vô được cái đó rồi. Cho nên khi đó mà cái tưởng nào ông nhập vô cái
Phi Tưởng là nó mất rồi, nó đâu còn bị tưởng nữa. Cho nên ông dùng cái pháp tác
ý ông tác ý ông đi luôn được, nó dễ dàng nó không bị cái trạng thái tưởng nó
vô. Còn Thầy mỗi lần nó hiện ra tưởng rồi mới tác ý dùng cái pháp Như Lý Tác Ý
tác ý để đuổi nó thôi. Nhiều khi nó không chịu đi nữa chứ đừng nói, nó khó lắm
chứ. Còn ông ta vô cái Phi Tưởng cái nó đâu còn, nó chạy mất rồi. Các con thấy
chưa?
Cho nên ông
Phật nhờ vậy mà bốn mươi chín ngày ông mới chiến thắng. Vậy mà thọ ấm ma nó
đánh ông, cái ngũ ấm ma mà cái giờ phút cuối cùng mà chứng đạo đó, ngũ ấm ma nó
đến nó đánh tan nát hết chứ đâu phải dễ đâu. Mà chỉ còn có cái mà gan dạ nhất
chiến đấu nhất là mới có thắng được. Chứ còn lơ mơ thì đâu có thắng được. Đó
thì mấy con thấy trên con đường tu, đi sai một chút là nó khổ ghê gớm lắm chứ
không phải không đâu.
(34:11) Còn
bây giờ mấy con có người được hướng dẫn. Cho nên đệ tử của Phật ngày xưa: Ông Mục
Kiền Liên, ông Xá Lợi Phất, đệ tử của đức Phật. Những cái vị mà tu như ông Ca
Chiên Diên, ông La Hầu La. Tất cả những đệ tử Phật là đều là nhờ đức Phật hết.
Còn ông Phật thì không biết đường, chỉ có cái sáng suốt của mình? Còn Thầy thì
không ai dẫn đường rồi.
Do đó thì
pháp Phật có đó, nhưng mà cái kinh nghiệm người ta dẫn, chứ còn cái chữ nghĩa
thì chắc chắn nó bị ba cái tưởng này, trời ơi ma này nó dẫn mình đi tùm lum hết,
nó không có còn cái chỗ nào mà biết đường đâu hết. Cứ hết cái trạng thái này rồi,
nó hiện ra cái tướng này rồi, nó hiện ra tướng khác. Khi mà cái tâm của mình,
cái ý thức của mình nó hoàn toàn nó không có niệm nữa rồi, thì cái thế giới tưởng
nó phải hiện ra.
Khi nó hiện
ra ông Phật này, nó hiện ra ông thần kia, nó hiện ra con quỷ nọ, đó là sắc tưởng
rồi. Rồi nó hiện ra nào là âm thanh sắc tướng trong lỗ tai mình, có khi là tiếng
nổ, có khi là nó làm như cái đầu của mình nó sôi lụp bụp ở trong. Thì các con
biết những cái này đều là nó làm cho mình rất là khổ chứ đâu phải dễ.
Nó đâu là phải
bây giờ nó yên như thế này, nó không có gì hết. Các con cứ bịt cái lỗ tai nghe
nó ù ù ù ù là các con cũng thấy khó chịu rồi, huống hồ là nó sôi nghe ầm ầm ở
trong đó thì mấy con nghĩ sao. Mà mình ngồi vầy mình không có bịt lỗ tai, mà nó
phát ra cái thinh tưởng nó làm nghe ầm ầm ở trong cái lỗ tai mình như vậy các
con nghĩ sao? Ở ngoài thì người ta không nghe tiếng gầm, tiếng thét đó mà bây
giờ ở trong lỗ tai mình, mình nghe như cọp rống ở trong đó thì các con nghĩ như
thế nào, mà cứ ngồi đây mà chịu đựng nổi nó ha. Đâu phải dễ đâu, nó là thinh tưởng
mà đâu phải dễ nó đâu.
(35:37) Cho
nên khi mà tu mà tới chỗ mà mười tám cái loại tưởng mà nó xuất hiện ra là cả
cái vấn đề người ta chiến đấu chứ đâu phải dễ đâu. Một là chết, hai là sống với
nó chứ đâu phải dễ. Cho nên mấy con yên tâm là vì có Thầy dẫn con đường mấy con
không có sợ lạc. Hở hở ra cái gì đó có Thầy chặn đứng lại liền, nó không có còn
mà bị lạc nẻo. Còn lúc bấy giờ Thầy coi như là không có biết gì hết, chỉ có tự
mình cứu lấy mình thôi. Có vậy thôi mà đi cho tới cuối cùng mà để mà thực hiện
được cái sự làm chủ sanh, già, bệnh, chết của mình. Bất động tâm đổi bằng máu
và nước mắt chứ đâu có phải thường đâu. Kể như là chết mà chưa chôn.
(36:17) Cho
nên bây giờ các con hở ra chút mà có bị thọ ấm ma là có Thầy rồi, chiến đấu
đánh tận cùng nó ôm chặt vào pháp Thân Hành Niệm. Nhất định chết bỏ không có
lìa, thì ngay đó các con vượt qua một cách nghe mát mẻ vô cùng. Phải không? Còn
Thầy hồi đó không biết nó có đau tới mức đó, rồi nó đau nữa hay không nữa? Nếu
mà mình gan, nó tới đó rồi nó đau quá rồi chịu sao nổi đây. Có lẽ mình điên chết
hay sao?
Cũng như bây
giờ hai chân ngồi đau quá trời mà nếu mà ráng nữa không biết chừng nó gãy giò
mình nó lọi luôn đây rồi làm sao. Rồi chừng đó mình tàn tàn tật rồi làm sao
mình đi được. Nó đủ thứ lo trong này. Khi mà nó đánh cái thọ như vậy thì nó
đánh cái vọng tưởng, nó nghĩ cái này, nó nghĩ cái kia. Nó làm động tâm mình hết
sức, nó đâu có phải dễ đâu.
Còn mấy con
có gì Thầy nói cái mấy con an tâm liền. Không có sợ nó. Thầy nói vậy chứ không
có bao giờ chết đâu mà sợ. Có Thầy nói vậy chắc chắn là cái niềm tin nó làm cho
mình vững vàng, cái ý, cái lực của mình bắt đầu nó hiện ra nó chống lại liền tức
khắc, nó không sợ. Như Thầy thì đâu có được. Con hiểu chưa?
Chỉ khi mà
nó thật sự ra cái vọng tưởng nó đánh các con biết đó, nó đánh cái vọng tưởng
thì nó đánh cái thọ. Khi mà bị đau rồi thì bắt đầu cái vọng tưởng nó đánh ra.
Nó đánh ra cái vọng tưởng, nó luận, nó luận cái thọ như thế này, thế khác. Cho
nên nó luận các con ăn, các con uống cho nó mạnh đặng tu chứ nó có luận cái gì
hơn. Do đó các con ngã lòng, các con ăn.
Bây giờ nó
đánh cái thọ rồi thì nó đánh cái cái vọng tưởng nó luận, nó luận để cho mình
xiêu lòng theo cái điều kiện của nó. Mà nếu không xiêu thì bắt đầu nó đánh hôn
trầm. Nó đánh con gục tới gục lui, nó nói đi nằm một chút cho nó khỏe đặng tu.
Nó dụ mình đủ cách rồi nó đánh mình đủ cách, các con biết nó khó lắm. Còn có có
Thầy, nhất định chết bỏ nhất định là cứ đi kinh hành đi thì mình sẽ phá hết cái
buồn ngủ. Phải không? Có Thầy thì nó vững rồi. Thầy nói cái niềm tin nó bắt đầu
nó sống dậy liền, cái nghị lực của mình nó mạnh mẽ liền, chiến đấu liền.
(38:07) Còn
hồi đó như Thầy không có ai hết. Cho nên cuối cùng Thầy phải tự mình chiến đấu
với mình mà Thầy còn vượt qua đó thì các con biết không? Nó còn khó khăn vô
cùng mà phải không? Cho nên bây giờ, các con đỡ. Cho nên khi mà gặp những cái
thọ ấm ma, khi mà bảo các con tu lại cho kỹ hẳn hoi đàng hoàng. Vì đây là con
đường mà chúng ta sẽ sắp sửa đi vào cái sự làm chủ sanh, già, bệnh, chết rồi.
Chúng ta phải nỗ lực đi tận cùng, thì như vậy chúng ta phải ôm chặt pháp. Thầy
bảo ôm cái pháp nào thì ôm chặt pháp nấy thì mấy con vượt qua được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét