642- LÀM CHỦ ĂN NGỦ CHỨ KHÔNG CHẠY THEO NGŨ DỤC LẠC - ĐÓI ĂN, KHÁT UỐNG,
MỆT ĐI NGỦ
(08:19) Trưởng
lão: Tự tại, vô ngại,
giải thoát mà còn chạy theo ngũ dục lạc, ăn, ngủ, nghỉ như Thầy đã nói lúc
nãy: "Đói ăn, khát uống, mệt đi ngủ". Như vậy, khi nửa
đêm nghe bụng đói thức dậy lấy nồi nấu cơm đến gần sáng mới được ăn. Và như vậy
đó là tự tại, vô ngại, giải thoát sao?
Cũng như nói
mệt ngủ, ví dụ lúc năm giờ sáng, hoặc bảy giờ chiều, có khi tám giờ tối, cũng
có lúc mười giờ đêm hoặc hai giờ khuya, hoặc ba giờ sáng. Lúc đó cảm thấy mệt
liền đi ngủ, ngày hôm sau lại ngủ khác giờ giấc, vì lẽ mệt mới đi ngủ, và sự ngủ,
nghỉ không chừng đổi như vậy. Và một vị Thiền sư ăn, ngủ không điều độ, tức là
con người sống không có chừng mực, hứng hồi nào thì ăn ngủ hồi đấy. Cái lối sống
như vậy mà gọi là tự tại, vô ngại, giải thoát sao? Thầy nghĩ gì về cái nếp sống
như vậy? Người thế gian còn cũng không thể sống như vậy được. Câu nói thoáng
nghe qua thì rất hay, nhưng xét kỹ thì đó là những lời dối gạt thiên hạ. Chúng
tôi tu hành, ăn uống phải điều độ, ngủ nghỉ phải có giờ giấc nghiêm túc. Không
phải muốn ăn hồi nào là ăn, muốn uống hồi nào là uống hoặc muốn ngủ hồi nào là
ngủ. Phải đúng giờ, đúng giấc đã định của chúng tôi.
Nghĩa là
chúng tôi làm chủ được cái ăn, cái ngủ của mình. Chứ không phải: "Đói
ăn, khát uống, mệt đi ngủ" như Thiền Đông Độ. Nếu không làm chủ được cái ăn, cái
uống của mình thì mong gì làm chủ được cái tâm? Trong thiền sử Trung Hoa có nhắc
lại một vị Thiền sư đi đến một ngôi chùa xin ở tu hành. Vị Trụ trì chấp nhận,
nhưng ông ta cứ ăn rồi ngủ li bì. Một hôm, vị Trụ trì đến hỏi:
-"Sao
ông đến đây tu hành mà không thấy tụng kinh, Niệm Phật, ngồi thiền gì hết?"
(10:16) Ông
ta đáp:
-"Đó
là để kẻ còn đói, chưa no mà ăn thôi."
Đây là sự tự
tại, vô ngại, giải thoát của Thiền Đông Độ. Cái mà Thiền Đông Độ gọi là giải
thoát thì chúng tôi không dám bàn đến. Vì hai con đường đi về hai mục đích khác
nhau. Cho nên chúng tôi tu theo Phật giáo không thể gặp họ ở một điểm cố định
được.
Nếu xét cho
kỹ, người thế gian đang quay cuồng trong ngũ dục lạc, chạy theo tâm tham muốn của
mình thì cũng gọi là tự tại, vô ngại, giải thoát. Họ cũng đang chạy theo tâm
tham muốn dục lạc. Nên bảo: "Đói ăn, khát uống, mệt ngủ".
Nghĩa là tâm mình ham ngủ là đi ngủ, ham ăn là đi ăn, ham uống là đi uống. Còn
cái đói, cái khát, cái mệt là cái để chúng ta tu tập làm chủ lại nó. Chứ không
phải chạy theo sự sai bảo của nó. Vì chính chỗ giải thoát này, mà chúng tôi
lấy pháp môn giới luật tu tập cho hết đói, cho hết khát, cho hết mệt.
Vậy ăn ngày
một bữa có đói không? Nếu một người chưa tu giới luật thì họ phải thấy đói, còn
một người đã tu giới luật rồi thì họ vẫn cảm thấy không đói. Nếu bảo rằng đói,
thì chúng tôi đâu có sống được như thế này. Con người ăn uống và ngủ nghỉ không
điều độ, không đúng giờ giấc thì cái đó không phải giải thoát của đạo Phật.
Cho nên, câu
nói: "Đói ăn, khát uống, mệt đi ngủ" đó là lời bào
chữa cái tâm chạy theo ngũ dục lạc thế gian, để che đậy cái không làm chủ của
mình.
(12:12) Về
ngủ, đối với một vị Thiền sư khi mệt không cần ngủ, chỉ cần tọa thiền, nhập định
trong giây lát là hết mệt. Vậy mệt có cần ngủ không? Hay mệt đi ngủ theo kiểu
thế gian? Thì đó là ham ăn, ham ngủ của dục lạc.
Để kết thúc
buổi nói chuyện hôm nay, chúng tôi đã nhận rõ được sự giải thoát tâm mình bằng
pháp môn giới luật rõ ràng và cụ thể trong cuộc sống của chúng tôi hiện giờ.
Cho nên dù bất cứ một luận thuyết nào cũng không bài bác chúng tôi được. Vì sự
tu hành chúng tôi thực tế và rất khoa học.
Bởi con đường
của đạo Phật "Thiết thực, không có thời gian, đến để mà thấy". Nếu
ai chưa đến với đạo Phật thì không thấy, còn những ai đã đến với đạo Phật chỉ
trong một ngày, một đêm cũng vẫn thấy được sự giải thoát ngay liền trong tức khắc.
Đó là con đường đúng của đạo Phật. Còn tu lạc pháp môn khác không phải là của đạo
Phật thì không được như vậy. Còn pháp môn Thiền Định mà Thầy vừa nói đó là chạy
theo ngũ dục lạc bằng cách lấy vải thưa che mắt mọi người "Đói ăn,
khát uống, mệt đi ngủ". Còn nếu bấy giờ, chúng tôi ăn ngủ trở lại, hoặc
giết hại chúng sanh, hoặc tà dâm, vọng ngữ, uống rượu để bảo rằng không chấp giới.
Như Lâm Tế, Nam Tuyền, Phần Dương, thượng sĩ Tuệ Trung (thì) gọi là vô ngại, giải
thoát không phải là sự giải thoát của đạo Phật (thì) là sự giải thoát của Thiền
Đông Độ của Nhật Bổn. Thì chúng tôi không có ý kiến gì về vấn đề này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét