644- LINH HỒN KHÔNG CÓ
(11:56) Trưởng
lão: Vì vốn con người nó có 2 cái phần: cái phần ý thức của
chúng ta và cái phần tưởng thức của chúng ta. Cho nên cái phần
tưởng thức thường thường người ta tưởng cái linh hồn, chứ sự thật ra nó là tưởng
thức. Cái giấc mộng của mấy con, mấy con thấy giấc mộng mấy con tưởng linh hồn
của mình biết người này chết này kia chứ gì, không phải đâu.
Cái tưởng thức
nó hoạt động, nó thu những cái hình ảnh người chết, nó bối cảnh theo tưởng dục,
chiêm bao mấy con trong tưởng thức. Cha mình chết, mình mộng nằm thấy, hay ông
bà mình chết, mình thấy trong cái giấc mộng họ vẫn còn sống. Đó là cái tưởng thức
của chúng ta nó biến hiện ra cái hình ảnh đó, nó làm ra cái cảnh giới đó chứ
không phải là ông bà mình chết mà hiện hồn về.
Mà có khi
báo mộng nữa, ví dụ ông bà báo mộng. Có nhiều người báo mộng ngày mai con không
được đi, đi như vậy té, tai nạn đó làm cho cái người đó không dám đi nữa mà đi
thì thật ra nó xảy ra tai nạn như xe, tai nạn giao thông hoặc… Nó đúng chứ
không phải là không đúng. Như vậy cho nên người ta nói ông bà mình linh hiển
cho nên báo mộng cho mình biết, chứ sự thật không phải như vậy.
Mà chính cái
tưởng của mình nó giao cảm được cái tai nạn, nó không biết làm sao để báo động
cho mình. Thứ nhất nó báo động cho mình là hồi hộp, ví dụ nay xảy ra tai nạn
thì mình hồi hộp hoặc là nó giật mí mắt. Các con có nghe giật mí mắt. Có nhiều
người cũng tin giật mí mắt, không biết có ai mời đám giỗ không đây, hoặc là có
cái chuyện gì đây, mình cứ bán tin, bán nghi vậy thôi nhưng mà cái chuyện nó xảy
ra rồi.
À, cái chuyện
mí mắt mình giật đúng, có người mời ăn đám giỗ vậy giựt đúng rồi, bởi vì nó giật
mắt thì ăn đám giỗ. Mà giật mắt này, cái chuyện xảy ra vừa rồi cái bà này chửi
mình tan nát, bả chửi mình không biết.
Nó có cái sự
báo động là cái tưởng của con nó giao cảm với việc tương lai của thời gian sắp
tới xảy ra, nó báo động cho con qua cái thân của con, qua cái giấc mộng của con
cũng như qua cái tưởng.
Cho nên người
chết, người ta nghĩ tưởng có linh hồn, không phải đâu! Khi mà mình nghe cái người
này nói như vậy đó thì mình cứ nghĩ là ở trong đó khổ rồi này kia, chứ không phải
đâu con.
(14:07) Cái
từ trường của cái người chết nó vẫn còn, cái người kia dùng cái tưởng đó bắt gặp
cái từ trường đó, nó nói lại như mấy người lên đồng nhập cốt, nói lại có cái
đúng, có cái sai.
Hễ cái tưởng
nó nhập đúng cái phần ý thức thì nó nói tâm lý.
Còn nó nhập
đúng cái tưởng của nó thì nó bắt gặp cái từ trường của người thân của mình. Cái
nhà con như thế nào, cái lu nước như thế nào, cái bếp như thế nào, cái cửa như
thế nào, nó nói không sai. Tức là cái tưởng nó giao cảm, chỗ nào nó cũng biết hết,
đó là cái tưởng. Cho nên mấy cái người gọi là lên đồng nhập cốt, cái tưởng nó
nhập đúng thì…
Còn cái người
mà nhập không được thì nó dùng tâm lý mà nó nói, cho nên nó gạt, không đúng.
Cho nên cái
này người ta lầm tưởng, từ xưa tới giờ người ta lầm tưởng cho nó là cái linh hồn
nhưng mà không phải! Cái tưởng của chúng ta làm ra.
Cho nên tất
cả những cái này, khi mà chết rồi, vì cái luật của nhân quả: “Chết đây thì
sinh kia”, chứ không có chờ 49 ngày để cầu siêu, cầu an gì hết. Mình cứ tưởng
là cái linh hồn nó còn cho nên người ta mới cầu siêu, cầu an, làm tuần 7 ngày,
rồi 21 ngày, rồi 49 ngày, rồi giáp năm, rồi 3 năm mãn tang… Kinh sách Đại thừa
nó chia ra, nó làm cho vơi bớt cái tình thương của mình khi mà mất người thân.
Cách thức theo kinh, nó là như vậy, nhưng mà sự thật ra cái điều cầu siêu, cầu
an là không có.
Khi chết rồi,
nó cứ theo cái nghiệp nó tương ưng chứ không còn linh hồn. Cái tưởng uẩn, cái ý
thức của chúng ta nó bị tiêu diệt hết hoàn toàn. Trong thân chúng ta có 5 uẩn
thì nó tiêu diệt không còn cái gì hết.
Nó chỉ còn
cái từ trường.
Cũng như bây
giờ con ngồi đây các con nói chuyện, cái hình ảnh các con nó lưu lại trong
không gian này, nó không phải lưu lại ở chỗ này đâu mà nó lưu lại ở khắp cùng
trong hành tinh của chúng ta, chỗ nào cũng có.
(16:08) Cho
nên ví dụ như hình ảnh đức Phật, cái hình ảnh của đức Phật ở bên nước Ấn Độ,
Ngài xuất gia ngài tu hành như thế nào thế nào, nó bây giờ nó còn nguyên mà ở đất
nước Việt Nam vẫn thấy được, chứ không phải qua nước Ấn Độ mới thấy được hình ảnh
của Phật ở đó, mà nó ở đây.
Cho nên 1
người mà tu có Tam Minh rồi, người ta dùng Thiên Nhãn Minh, người ta thấy được
hình ảnh của đức Phật, hồi còn là 1 cái người thái tử, xuất gia như thế nào, thế
nào, nó đều lưu lại. Cũng như bây giờ các con ngồi đây mà nếu ngày mai, ngày mốt,
1 tháng sau cái hình ảnh này mấy con đến, Thầy vẫn thấy. Như là có cái máy ảnh,
người ta chỉ chụp lại cái thời quá khứ cách 1 tháng, 2 tháng, mấy con ngồi đây
chụp lại lấy hình, mọi gương mặt mấy con đều hoàn toàn người ta lấy lại hết.
Còn cái lời nói của mấy con thu lại nó không sai, mấy còn hỏi Thầy cái gì, Thầy
nói gì đều y chang, không khác chỗ nào.
Đó là cái từ
trường chứ không phải là cái linh hồn của chúng ta nó lưu xuất, cho nên mấy con
bị lầm.
Tất cả những
điều mà mấy con trình đều hoàn toàn (…) Mấy con nhớ cái ý thức của mấy con sẽ
(…)
Ráng tu, mấy
con, xả tâm! Rồi sau này mấy con sẽ biết, chứ còn Thầy giải thích thì mấy con
cũng không hiểu nổi đâu. Nhưng mà Thầy nói cái từ trường, cái từ trường mấy con
thấy, bây giờ đây là cái cục nam châm chứ gì, đây là cục sắt chứ gì mà nó có
cái sức hút, phải không? Cái sức hút của nam châm đó là cái từ trường.
Cho nên cái
nghiệp lực của mấy con, mấy con chết mấy con làm cái điều ác, nó trở thành cái
nghiệp lực, người ta nói cái nghiệp lực nó tương ưng với ai thì nó hút cũng như
là nam châm, cái từ trường nó hút, cái lực hút đó, các con hiểu chưa. Cho nên
nó phóng xuất những cái hình ảnh, phóng xuất những cái hành động thiện ác của
nó, nó luôn luôn giữ trong này, tương ưng là nó đi tái sanh, nó không có mất
đâu.
(18:12) Cho
nên những cái này là khi tu xong rồi người ta thấy đúng là từ xưa tới giờ không
hiểu cho nên người ta mới có cái thuyết linh hồn, có cái thuyết thế giới siêu
hình, mới có Thần, Thánh, Tiên, Phật, mới Trời, ông Thánh này, ông Thánh kia.
Không có!
Chết rồi đều
là tiêu tan, đều là tiếp tục tái sanh làm súc vật, làm con người hoặc làm loài
động vật, nó không còn… Bởi vì nhân quả mà, nó chi phối liền tức khắc để cho
mình thọ quả khổ chứ nó không để cho mình đứng yên 1 chỗ: 5, 10 ngày hoặc 49
ngày, hoặc 2 năm, 3 năm đâu. Không bao giờ có chuyện đó đâu! Nhân quả mà, nó
liên tục.
Con thấy nó
vô thường, nó thay đổi liên tục, bữa nay nó vầy chứ ngày mai thân con nó thay đổi
hà, nó thay đổi từng chút, từng chút cho đến khi 5 năm, 10 năm sau mình mới hay
là mình già, tóc mình bạc. Còn bây giờ nó thay đổi từng chút, mấy con không biết.
Nó đang thay đổi từng sát na, từng giây từng phút, nó đang thay đổi, cái thân của
chúng ta nó thay đổi, cho nên vì vậy đó mà phải ráng tu.
Những điều
mà con hỏi, lần lượt rồi có dịp đọc sách Thầy, có dịp Thầy sẽ giải thích, lần
lượt mấy con hiểu. Đó là cái thế giới mà từ lâu tới giờ chúng ta bị ảnh hưởng rất
lớn, từ tổ tiên ông bà, nhiều tôn giáo đã truyền cho chúng ta tư tưởng về thế
giới siêu hình, về linh hồn. Cho nên không phải 1 phút, 1 giây mà nói được, Thầy
nói “tưởng” cho các con ráng hình dung được, để rồi lần lượt mấy
con tự (…)
Phật tử: (…từ trường còn…)
(20:07) Trưởng
lão: Còn chứ con, bởi vì cái từ trường nó còn chứ đâu có mất đâu. Cái cục
nam châm nó hút cái cục sắt, nó hút hoài, nó còn hoài, con hiểu không? Nó tương
ưng, nó cũng còn hút hoài hoài, nó đâu có phải là nó hết, nó mất đâu.
Cho nên tại
sao đức Phật đã chết, mất, vào Niết Bàn rồi mà từ trường còn xuất ra, nó còn
hoài. Lẽ ra nó đã vào Niết Bàn thì mất luôn hết thì giờ mình làm sao tìm, phải
không? Cái này nó còn hoài nó không mất, cái hình ảnh này kia nó còn hoài. Nói
cái từ trường thì nó không bao giờ biến mất, vì nó là sức hút. Trừ ra cái nam
châm này nó hết hút. Mà bây giờ cái hút nó còn hoài.
Bởi vì con
thấy người ta tham, sân, si thì nó hút quá trời mà, cái lực nó hút quá mà. Ai
cũng tham, sân, si thì nó phải hút chứ sao. Các con thấy nó hút hoài làm sao mà
nó hết được. Mà cái hình ảnh đức Phật ngày xưa nó còn tham, sân, si thì nó còn
cái lực hút này chứ làm sao nó hết được, nó hút. Mà đức Phật đã nhập Niết Bàn rồi,
đã không còn tái sanh luân hồi nhưng mà từ trường hồi đức Phật đi tu thì chưa hết
tham, sân, si mà thì cái hình ảnh phải còn cho nên Thầy mới thấy cái mặt thật
chứ còn cỡ nó đi mất thì biết Phật ra sao đây?
Cứ nhìn tượng
mập như thế này! Thôi trời đất ơi! Phật gì mà mập quá trời như thế này!? Tu
hành sao mập quá vậy! Nó sai! Do người ta tưởng tượng ra.
Rồi ông Phật
ông cạo tóc, chứ ông dạy học trò cạo đầu mà ông lại để tóc quăn queo như thế
này? Trời đất ơi! Thầy khác mà đệ tử thì làm sao đệ tử cạo tóc. “Cạo bỏ
râu tóc, đắp áo cà sa”, Ông Phật đã dạy vậy rồi. Mình là Thầy của các vị Tỳ
kheo rồi mà bây giờ mình không cạo tóc bảo nó cạo tóc nó chịu không? Phật để
tóc thì tui cũng phải để tóc chứ làm sao Phật bảo tui cạo tóc, có phải không?
Cho nên có 1
câu chuyện mà đức Phật ngồi trong 1 khu rừng tu với chúng Tỳ kheo trong đó,
trong cái mùa an cư kiết hạ thì cư sĩ phải mang cơm đến nơi họ phát cho từng vị
tu sĩ chứ không phải là… Còn trong mùa an cư là quý thầy không đi nữa đâu, thì
do đó mà nghe tiếng chân soạt soạt thì khi đó Phật đang trùm kín cái đầu của
mình nghe tiếng chân soạt soạt mới giở cái y ra, đưa cái bát để cho cư sĩ sớt đồ
ăn vô thì cái người cư sĩ mới: "À, đây là Gotama" -
Gotama tức là đức Phật. Do đó mới thấy cái đầu trọc của ông, bởi vì lâu nay cái
bài kinh nói đức Phật đầu trọc chứ rõ ràng đâu có quăn queo như vậy đâu.
(22:35) Thì
bây giờ ông Phật để đầu quăn queo nó sai mất rồi, không được. Cho nên có những
cái sai mà bây giờ chúng ta cứ chấp nhận cái sai. Từ cái hình ảnh của đức Phật
đã sai mà giờ không có làm sao sửa nổi. Rồi bây giờ trong thư viện của Anh quốc
mới đưa ra cái hình mà bảo rằng ông Phú Lâu Na đã vẽ đức Phật còn đang tu là 1
vị Bà la môn, đeo 1 chiếc khâu ở tai và trên đầu thì râu ria. Sự thật ra đức Phật
“cạo bỏ râu tóc” mà làm sao ông Phật không “cạo bỏ râu tóc” mà
còn đeo chi cái khâu nữa thì như thế này sai pháp Phật rồi, như vậy cái hình
này đâu phải hình Phật. Ta thấy cái hình dáng đó là ta biết phạm giới luật rồi,
không đúng lời Phật dạy. Ông Phật là cái người gương hạnh, mình phải dạy cái đó
mình phải làm trước chứ.
Cũng như Thầy
giờ dạy mấy con sống trong giới không ăn phi thời mà Thầy ăn phi thời, bảo mấy
con ăn 1 bữa được sao, có phải không? Thầy phải làm gương chứ. Do đó Thầy biết
những hình ảnh đó đều là những hình ảnh giả thôi. Cũng nói được trong cái thư
viện của Anh quốc đã để lại những hình ảnh quá xưa thì sự thật ra cũng là cái bịa
của người ta thôi chứ không phải.
Giới luật Phật
còn, kinh sách Phật còn, lời dạy của đức Phật còn đó mà dám bịa ra cái hình ảnh
mà đức Phật, làm cho người ta in ra mọi cái hình ảnh đem về thờ, người ta tưởng
đó là thật. Bởi vì đó là 1 vĩ nhân, 1 ân nhân của nhân loại mà làm sao họ không
tin mấy con. Người ta nghe nói hình ảnh của Phật là người ta quý trọng vô cùng.
(24:20) Mà
hiện giờ 1 mình Thầy làm sao mà Thầy thu lại cái hình của đức Phật thật mà Thầy
nói được. Chứ bây giờ Thầy nói, chừng 5, 10 người mà tu chứng quả Alahán rồi
coi, Thầy thấy vậy, con tu chứng cũng thấy vậy, mọi người tu chứng cũng thấy vậy,
chúng ta sẽ vẽ lại hình đức Phật ngày xưa - ân nhân của chúng ta mà. Làm gì mà
chúng ta để quên cái hình ảnh này được, mà hình ảnh nó còn lưu lại chứ đâu phải
mất đâu, coi thử coi hình ảnh đó như thế nào. Các con thấy bây giờ Thầy chỉ
mong các con tu làm sao vẽ lại được rồi chúng ta mới thật sự thấy, qua cái từ
trường đó (…)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét