645- PHẬT TỬ CÚNG DƯỜNG THỊT ĐỘNG VẬT
(1:21:55) Phật
tử: Bạch Thầy, các sư Nam Tông người ta ăn ngày chỉ một bữa sáng, chiều có
thì ăn không có thì thôi. Còn ăn ai cho gì người ta ăn nấy. Người ta không có
sát sanh hại vật … như vậy người ta vẫn ăn thịt, cá, đủ thứ. Vậy có phạm giới
hay không?
(1:22:19) Trưởng
lão: Phạm chứ. Phạm tội bởi vì đức Phật cấm cư sĩ mà, cấm cư sĩ không được
cúng dường thực phẩm động vật cho chư Tăng và Phật. Nếu mà người nào cúng dường
điều này là có 5 điều phi công đức mà. Bài kinh ViPaka đã dạy rõ ràng mà. Bây
giờ Phật tử không làm thịt, không làm cá cúng dường thì mấy ông này làm sao có
ăn. Tại mấy ông xui khiến người ta làm sao mà người ta làm cá thịt cúng dường mấy
ông nè.
Bây giờ đức
Phật đã cấm như vậy, cấm cư sĩ rồi thì bây giờ coi như cái mầm để cúng dường
cho mấy ông, bố thí cho mấy ông đó mà cư sĩ không dám cúng thì phải cúng rau cải
cho mấy ông chứ làm sao dám cúng thịt cá được. Đức Phật đã dạy rồi mà, phải
không? Bây giờ mấy ông nói ăn không thấy, không nghe, không nghi thì rõ ràng Phật
tử làm chứ mấy ông đâu có làm. Mấy ông có bắt con vật đâu mà làm. Nhưng mà ông
Phật cấm Phật tử, cấm mấy người cư sĩ. Mấy ông cư sĩ mà làm thịt động vật, thực
phẩm cho chư Tăng và Phật ăn thì mấy người bị năm cái điều phi công đức, đã
không được công đức mà còn lại tội lỗi đó.
Phật tử: Bạch Thầy, con đọc kinh nào ạ?
Trưởng
lão: Kinh Trung Bộ.
Bài kinh ViPaka tức là Thừa xứ ViPaka hỏi. Hình như là quyển 1, nó có 3 tập
Trung Bộ. Nó quá rõ ràng rồi. Kinh Nguyên Thuỷ đó. Mà các nhà sư Nguyên Thuỷ ăn
thịt chúng sanh thì đủ biết rồi. Họ đã bị lừa như thế nào, họ ăn được thì Thầy
không hiểu.
Phật tử: Con theo mẹ con ăn chay, con ăn từ
lúc nhỏ cho tới. Con đi tới đâu, con mang đồ của con ăn, người ta nói cô tu giỏi
quá ha …
Trưởng
lão: Đó họ châm biếm
con
Phật tử: Con cảm thấy …, từ đó tới giờ, con
nghe được Thầy là một vị cứu tinh, Thầy phù hợp về cách ăn, Thầy dạy độc cư. Từ
nay về sau Thầy cố gắng cứu con.
Trưởng
lão: Cái cứu con là
con phải tự thắp đuốc. Thầy chỉ là người chỉ đường chứ Thầy không có nắm tay
kéo con được đâu.
Phật tử: Con cố gắng đi.
(1:24:49) Trưởng
lão: Ráng cố gắng. Thì bây giờ Thầy nói thực sự ra khi người ta làm điều gì
thì người ta khéo lý luận để cái người không hiểu biết thì người ta chấp nhận
cái lý luận đó thôi. Chứ còn người hiểu biết thì người ta thấy rõ ông Phật nói
chung là ông đã dạy đủ cho chúng ta, coi như là trang bị cho chúng ta hành
trang để chúng ta đi trên con đường giải thoát này rồi.
Kinh điển của
đức Phật là trong Bốn cái bộ Kinh của đức Phật từ Trường Bộ, Trung Bộ, Tăng
Chi, Tương Ưng. Bốn bộ Kinh này, đức Phật đã trang bị cho chúng ta cái hành
trang để đủ đi trên con đường, không còn ai lừa đảo chúng ta được. Những bài
kinh của đức Phật trong bốn bộ Kinh Nguyên Thuỷ là không có cái giáo pháp ngoại
đạo nào khi chúng ta thâm nhiễm những bộ kinh này rồi không có giáo pháp ngoại
đạo nào có thể lừa đảo chúng ta được.
Tại vì chúng
ta không có chịu đọc những bộ kinh này cho nên chúng ta bị lừa đảo. Thậm chí
ngay cả các sư Nguyên Thuỷ cũng vẫn bị lừa đảo đó, bị Thầy Tổ lừa đảo rồi các
sư cũng theo đó mà sống. Rồi sống trong dục lạc thì cứ thích thôi. Ăn thịt, ăn
cá là phải ngon, phải thích thôi. Bây giờ ăn chay nghe nó trai quá.
Tại vì con
có cái duyên, duyên đó là duyên Đại thừa, con ăn như con bò ăn cỏ đó, con ăn thịt
không được.
Phật tử: Con ăn thịt nó nghẹn
Trưởng
lão: Thì nó đã vậy.
Con ở đó mà con không ăn thì con cũng không yên.
Phật tử: Con độc cư cũng khổ lắm. Cứ lôi con
ra vô ban điều hành hoài, con sợ quá. Con mới quyết định là con không tu nữa.
Xin Thầy hoan hỉ. Con nghe lời Thầy lắm. Thầy dạỵ cho con ngắn, Thầy rút kinh
nghiệm trong suốt cuộc đời Thầy đọc Kinh, giờ Thầy dạy con. Thầy nói con nghe,
con khỏi đọc nữa, con chỉ hành theo.
(1:26:55) Trưởng
lão: Lẽ đương nhiên Thầy bảo sao thì làm vậy thôi chứ đọc nó càng rối nữa.
Cái trí tuệ của các con không thể hiểu được lời của đức Phật đâu. Các nhà học
giả, người ta có Tiến Sĩ Phật học, mà người ta đọc người ta còn không hiểu lời
của ông Phật nói. Chỉ có người tu, người ta thực hiện được người ta mới thấy được
cái lời của đức Phật nói chứ còn nếu cái người mà không có tu hành thì kể như
là chỉ tưởng giải, giải ra lý luận cho nó nghe cho nó vui tai chơi vậy, để cho
người ta thấy ông đó nói đúng, còn không nếu mà nó đúng thì hầu hết người ta đã
thành Phật hết rồi.
Còn bây giờ
Thầy nói là tại vì Thầy nói không có trúng ai, cho nên vì vậy người ta chống Thầy
thôi. Chứ còn cỡ mà Thầy hùa theo số người cứ giảng theo kiểu của họ thì chắc
chắn họ cũng nói Thầy nói đúng. Tại vì Thầy nói theo kiểu tu của Thầy. Cái kiểu
mà Thầy đã giải thoát được mình. Cái kiểu mà Thầy sống ly dục ly ác pháp được.
Cho nên vì vậy họ thấy Thầy không có giống họ cho nên thường thường họ không ưa
Thầy chút nào hết. Họ sợ Thầy khi mà Thầy đến Thầy nói họ khép cái mỏ của họ lại,
họ không có luận được cái gì hết.
Phật tử: Lời thật mất lòng hả Thầy?
Trưởng
lão: Thì lẽ đương
nhiên là cái điều đó. Cho nên thôi bây giờ, thì các con cố gắng các con tu cho
được giải thoát thôi. Cái gì thì hỏi ngay trên những cái pháp hành của mình liền
Thầy dạy. Nó không có mất thì giờ mấy con nhiều. Mà nó cứ hành để cho nó đi tới.
Cái đó là cái quan trọng nhất. Cho nên cố gắng mà hành thôi. Cái hành đó thì nhờ
Thầy uốn nắn cho nó đi ngay thôi. Chứ không nó lệch bởi vì con đường thiền tưởng,
nó luôn luôn nó kề bên. Trật là nó nhào vô trong cái thiền tưởng liền
Phật tử: Thưa Thầy bữa nay con bắt đầu tu Tứ
Niệm Xứ?
Trưởng
lão: Thử thôi. Chứ
bây giờ giai đoạn của con chưa phải tu Tứ Niệm Xứ được. Nó chưa được, cho nên
vì vậy khi nào mà Thầy xác định Tứ Niệm Xứ thì mới tu. Còn hôm nay Thầy dạy tại
vì Minh Điền nó sẽ về dưới. Trong những buổi khuya thanh vắng thì thay vì những
buổi đó thay vì tu Định Niệm Hơi Thở thì nghe nó uổng thời gian quá. Bởi vì Định
Niệm Hơi Thở nó chỉ nhầm để ngăn ác diệt ác mà thôi chứ nó không phải trên Tứ
Niệm Xứ ngăn ác diệt ác mà thôi.
Còn bây giờ
nó chuẩn bị trong những buổi khuya thanh vắng để mà nó thực hiện Tứ Niệm Xứ để
nó ngồi đó quan sát Thân Tâm của nó, để coi như nó có một người, một con người
của nó đứng ở ngoài để nhìn coi thân tâm của nó đang làm việc ở trên đó. Đó là
cách thức dạy Tứ Niệm Xứ để quét sạch những cái tàn tích, những cái ô nhiễm ở
trên Thân- Thọ- Tâm- Pháp của mình
Phật tử: Con gần Thầy, con thực hành rồi có
gì con xin hỏi Thầy.
(1:29:27) Trưởng
lão: Ở đây thì con thực hành được. Nhưng thực hành rồi. Sau khi về thì cũng
vẫn những buổi khuya tối. Chứ con ở chỗ người ta mà con sống độc cư.
Phật tử: Con bạch Thầy, con có một thất
riêng độc cư.
Trưởng
lão: À! Thì như vậy ở
trong thất của mình thì mình lo mình tu thì tu Tứ Niệm Xứ được. Chứ tiếp duyên
ra ngoài là tu Tứ Chánh Cần chứ tu Tứ Niệm Xứ không được.
Trưởng
lão: Phải sống độc
cư, con cho nên phải nghe Thầy nè. Nếu mình muốn tu Tứ Niệm Xứ là phải độc cư,
độc bộ, độc hành.
Phật tử: Thưa hỏi
Trưởng
lão: À! Bây giờ Thầy
giải thích về chữ "Độc bộ”. Chữ "Bộ" có nghĩa
là đường đi. Nghĩa là mình đi có một đường của mình chứ không đi chung với đường
ai- Nghĩa là độc Bộ. Độc hành là không có đi hai người trên cái đường đó được.
Con hiểu không? Độc cư là sống có một mình, chứ họ không sống chung với ai.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét