658- NẾU KHÔNG CÓ LINH HỒN THÌ CÁI GÌ SẼ DẪN NGHIỆP LỰC ĐI TÁI SANH?
(00:38:12) Phật
tử: Dạ Thưa Thầy xin Thầy hoan hỷ giảng cho con được rõ. Như Thầy nói
là sau khi chết thì không có cái linh hồn, vậy thì cái gì sẽ dẫn cái nghiệp lực,
cái quả báo để mà đi tái sanh luân hồi suốt kiếp?
Trưởng
lão: À, con đã
nói cái nghiệp lực, tức là cái nghiệp con đã tạo ra nó thành một cái lực. Thì
cái lực là nó phải đẩy đi chứ, chứ cái lực nó không lẽ nó đứng một chỗ mà gọi
là sao lực được.
Thầy nói bây
giờ, Thầy nói cái tay Thầy có lực, mà Thầy không có gồng, không có co, không có
bóp gì hết làm sao có lực, phải không? Mà nó có lực thì Thầy gồng lại vậy Thầy
có lực không, phải không? Thầy nắm lại như vậy có lực không? Mà thầy để cái tay
xuôi như vầy thì có lực không? Mà đã nói nghiệp lực thì tức là con bỏ cái này,
cái lực nó đẩy đi, nó đi tái sanh không biết là chỗ nào nữa mà nói nữa.
Vì cái nghiệp
lực, là cái nghiệp là cái tạo thiện hay ác. Cái lực đó nó đẩy đi, cái lực của
thiện ác nó đi chứ đâu phải có cái gì của ba con mà đi, phải không? Mà con làm
cái điều ác, điều thiện hằng ngày, hằng ngày sống con làm điều thiện, điều ác,
do đó nó trở thành một cái lực.
Cũng như bây
giờ một người mà nghiện rượu, do cái lực nghiện của họ, họ nghe rượu cái họ
thèm, phải không? Đó là cái lực, cho nên bây giờ "ghé quán uống một
ly coi", thì uống vô ly thấy khoẻ quá, làm cho nó hăng hái, mà
không uống cái ông lừ đừ, phải không? Đó là cái nghiệp lực, do vì vậy đó nó
thúc đẩy mình đi. Mà cái nghiệp thiện thì nó thúc đẩy ở cái góc độ thiện.
Cho nên vì vậy
khi mà cái người cha mình mất đi, thì cái nghiệp lực đó nó sẽ giao cảm được cái
nơi mà sanh của cái nghiệp lực nó tương đồng. Thì cái người đó, họ có cái hành
động nhân quả nó tương đồng với cha mình hồi còn sống làm những cái nhân quả
đó. Cho nên nó đẩy đi lại cái chỗ đó để mà thực hiện các nghiệp lực kế tiếp,
con hiểu chưa?
Kế tiếp cái
nhân quả nó sinh ra con người nó mang theo cái nghiệp lực đó. Nó tương ưng với
cái nghiệp lực của cái người cha, của cha mình trong cái hiện kiếp của mình.
Thì cái người cha mẹ của cha mình trong cái kiếp tới đó, thì nó là cái nghiệp lực
của cha mình hiện tại ở đây. Cho nên cái nghiệp lực của cha mình ở đây, nó đưa
lại cái nghiệp của cái người kia, để nó tương ưng với cái nghiệp của người kia
mà trở thành cha của cái người chết đó, con hiểu chưa?
(00:40:18) Phật
tử: Dạ con muốn tìm hiểu cái gọi là cái linh hồn hay là cái Thức đó
thưa Thầy.
Trưởng
lão: À, nó
không còn có nữa, nó chỉ còn có hành động thiện ác của con nó trở thành cái
nghiệp lực. Bởi vì bây giờ tại sao mà người ta vừa nói cái lời nặng cái con giận
liền. Đó là cái nghiệp lực, nó nhanh như vậy, thì cái đó nó còn. Mà cái chỗ mà
gọi là con giận thì nó không phải, đó là cái nghiệp lực.
Cho nên Phật
thấy rằng đó là cái nghiệp, chứ không phải là cái con giận, mà con cứ nghĩ rằng
tại con giận, cái linh hồn mình giận, cái tâm mình giận. Chứ sự thật ra cái
nghiệp lực nó làm cho mình thấy, cảm thấy như mình giận, vì vậy mình chấp, mình
thấy có mình giận. Như vậy là mình chấp ngã, ở trong mình có mình giận rồi, chứ
sự thật ra cái nghiệp đó nó giận chứ không phải là mình giận, nhưng mình lầm chấp,
mình thấy mình giận, các con hiểu chỗ đó chưa?
Cho nên Phật
nói: "Như vậy mới giải thoát được người ta". Người ta hiểu
được, người ta thấy: "Ờ, cái đó đâu phải mình giận, mà cái đó là
cái nghiệp lực nó giận". Bởi vì hằng ngày con bị người ta chọc tức
con giận, bây giờ con tức giận quá, đó con hiểu không? Đó là thành cái nghiệp lực,
vì vậy mà cái đó nó đi tái sanh. Cho nên cái nhân quả tái sanh, chứ không phải
vì cái linh hồn mình tái sanh, các con hiểu không?
Mà đó tương
ưng lắm, nó hay lắm. Nó ở đây mình hành động thiện ác như thế nào, nó tương ưng
với những cái người xung quanh nó, với những người nước khác nó tương ưng được.
Thì bởi vì nó không có cái không gian, cái không gian nó không có trải dài đối
với nó. Cho nên cái nhân quả đó, nó tương ưng cái nó tái sinh ngay liền đó. Nó
hợp với cái đó là nó ngay đó, là nó trở thành cái bào thai liền.
Phật tử: Mô Phật cho con thưa hỏi: Khi
mình tu tỉnh thức thì khi nào là mình nhận biết được tỉnh thức? Và cái trạng
thái của tỉnh thức nó như thế nào?
Trưởng
lão: À, để Thầy
chỉ dạy cho rõ ràng.
Bây giờ thí
dụ như con tỉnh thức, cái hơi thở ra con biết hơi thở ra, hơi thở vô biết hơi
thở vô. Con không có niệm nào mà con vẫn duy nhất con biết cái hơi thở ra vô,
đó là con tỉnh thức trong hơi thở, phải không?
Bây giờ con
đi mà con biết từng bước đi, con bước, bước, bước đi mà con không có nhớ cái gì
hết, mà con không quên bước đi con, thì đó là tỉnh thức ở bước đi.
(00:42:05) Thì
cái trạng thái mà tỉnh thức đó, nó cái tâm của con bây giờ nó thanh thản, mà nó
không có cảm thấy lo lắng. Mà con khởi niệm lo cái thì nó mất cái tỉnh thức rồi,
phải không? Cái tỉnh thức thì nó ở trong cái trạng thái thanh thản của mình, nó
nhẹ nhàng thanh thản đó là tỉnh thức.
Mà nếu mà ở
trong tỉnh thức mà nghe, nó nghe cái sự gì an lạc thì cái thanh thản nó cũng mất
rồi. Nó có cái trạng thái thanh thản, tức là có cái trạng thái dục nào đó nó
xen vô cái mình thích thú thì coi như mình ngồi thiền, mình nghe nó hỷ lạc quá,
thì cái đó là nó thật sự ra nó mất cái trạng thái thanh thản mất rồi, bị cái hỷ
lạc đó nó xen vô.
Thì cái đó
là con ở trong cái tỉnh thức, ở trong cái trạng thái hỷ lạc, cho nên đó là sai,
cũng sai rồi. Nó bị là xúc tưởng hỷ lạc nó hiện tướng nó ra, nó làm con mất cái
tâm thanh thản của mình. Đó là con mất rồi, con bị tưởng thức rồi, là con sai rồi.
Cho nên ngồi thiền mà nghe hỷ lạc cái mê "Trời ơi tôi hôm nay ngồi
thiền nghe nó hỷ lạc quá trời, tôi thích". Đó là người đó đã lạc
vào thiền bậy rồi đó, nó sai rồi.
Hôm nay Thầy
chỉ những cái trạng thái, tất cả những cái gì mà các con đã không hiểu, thì các
con hiểu. Bây giờ các con sẽ thấy rõ được cái sai, cái đúng.
Bây giờ các
con còn hỏi gì nữa không? Còn cái gì hỏi nữa đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét