659-CÁC TRẠNG THÁI TƯỞNG
(08:19) Tu
sinh 1: Thưa Thầy con xin hỏi thêm cái chỗ khi mà, con cũng không quên
từ ngày Thầy chỉ, con về con tập có hai bữa, sau rồi con ngồi thử thì con thấy
cái cảm nhận của mình nó thấy được cái sự rung động của thân, nó duy trì cũng
giống như là điện chạy trong thân vậy. Nó rần rần nó từ trên xuống dưới. Đó có
đúng là cảm nhận toàn thân của mình không ạ?
Trưởng
lão: Nó không phải
đâu con. Cái đó là cái tưởng của con rồi. Nó nghe như là nó rần rần, rần rần
cùng người con đó, từ đầu xuống đến chân. Mà nó với cảm nhận của nó thì nó như
thế này nè, con thấy nè. Bây giờ có một cái ngọn đèn nó soi vào, cũng như bây
giờ con nhìn vào cái ngón tay của Thầy. Con nhìn vào ngón tay của Thầy hay hoặc
là con đưa ngón tay, con nhìn ngón tay con đi. Hai con mắt con nhìn, tức là con
thấy từ đầu đến cuối cái chân ngón tay con. Con có thấy cái ngón tay này rung
không? Không có rung. Tại vì cái thấy của con mà. Phải không, con thấy không?
Còn nó rung đó là nó có những cái nó chạy từ từ, nó rung rung trong người con. Ờ
thì cái rung mà nó châm chích, hay hoặc là rung nó có cái trạng thái gì đó, thì
nó không phải đâu con.
Tu sinh 1: Nó làm như điện hoặc máu gì nó chạy
rần rần, rần rần (Nó rần rần đó - giọng Trưởng lão) trong đó
có đúng không ạ?
Trưởng
lão: Không đúng con!
Cái đó là bị tưởng rồi con, bị tưởng rồi. Bây giờ Thầy nói như thế này nè, con
nhìn cái thân con mà con thấy nó rần rần đó là con bị tưởng. Con nhìn cái thân
con, con thấy từ chân đến đầu, con lấy con mắt con nhìn đi. Tức là mình quán
thân mà, mình nhìn thân từ trên đầu này. Rồi bây giờ Thầy nhìn xuống đây, Thầy
thấy cái mặt của Thầy này rồi xuống tới chân. Không nghe gì hết mà Thầy thấy có
cái thân thôi. Đó là quán thân trên thân đó. (Thấy biết cái thân - giọng
Tu sinh). Thấy biết cái thân chứ không phải là thấy biết cái cảm giác gì
trong đó!
Còn bây giờ
cảm giác là tại vì mình không có dùng mắt mình thấy, cho nên mình phải cảm nhận
cái sự rung động của cái thân, con hiểu không? Bởi vì cái cảm nhận, cái cảm nhận
đó. Bây giờ con mắt mà mình thấy, thì con thấy nó không thấy có rung gì cái
thân con hết.
(10:09) Nhưng
mà khi mà con cảm nhận thì nó phải nương vào cái hơi thở. Mà cái hơi thở thì nó
mới có rung động trong cái thân con chứ gì? Nhưng mà không phải thấy nó rần rần,
rần rần. Nó rần rần nó chạy như xe lửa thì không phải. Thầy muốn nói làm sao để
mà con hiểu. Mà con muốn diễn tả làm sao cho Thầy hiểu đó, đó là cái khó của
cái chỗ quán, của cái cảm nhận của cái thân.
Tu sinh 1: Khi mà con ngồi xuống thì mấy hôm
nay con chỉ nghĩ ngay chỗ ngón tay thì con cũng nghe trong cái ngón tay nó làm
như cái máu nó lưu thông chạy rần rần, rần rần. Hễ con để ý chỗ nào thì chỗ đó
nó cũng giống như vậy. Hoặc là con ngồi yên thì con thấy nguyên khắp cơ thể nó
cũng giống như vậy. Thì con không biết là có đúng không? Chứ còn qua cái luyện
tập do Thầy chỉ mà ngồi xuống rồi mình tập trung vô mình nhìn thấy nhưng mà
không thấy cái này, mà sao mấy ngày nay lại thấy được cái này.
Trưởng
lão: Bây giờ con đừng
nghĩ cái rần rần đó đi, thì nó sẽ thấy toàn thân con. Mình đừng có cảm thấy nó
rần rần đây thì bị cái tưởng nó rần rần rồi. Mặc dù mình có cảm nhận thấy cái
điều đó đi, nhưng mà không có rần rần gì hết à. Quán cái thân thôi thì lần lượt
nó sẽ bình an trên cái sự quán thân. Tức là cái tâm nó không phóng dật mà nó
nhìn trên cái thân nó thôi, nó cảm nhận cái thân nó thôi. Mà nó có những cái hiện
tượng gì rần rần, rần rần hay có những hiện tượng gì khác lạ thì nó bị tưởng hết
hà. Mà nó bị tưởng thì coi chừng nó trật.
Cho nên
trong cái sự tu mà quán thân đó con tập, tập rồi có cái gì đó thì mình xả bỏ
cái đó ra đi. Nó có cảm nhận gì, xả bỏ nó ra đi. Mình thấy được từ ở trên đầu tới
dưới chân mình với một cách bình thường thôi. Theo cái cảm nhận làm sao mình thấy
được toàn thân của mình, đó là cái đúng đó con. Còn cái gì mà nó có cái gì mà
nghe nó rần rần, nghe nó chạy đâu trong thân mình đó, thì bỏ cái đó ra đi, bỏ
đi: “Mặc dù mày có, có kệ mày, tao chỉ biết từ chân lên đầu, từ đầu xuống
chân thôi.”
(12:13) Tập
luyện một thời gian sau mà nếu mà con xả không được đó thì phải qua tu tâm Xả rồi.
Có cái gì mà lạ lạ đó, thì phải qua tâm Xả đi. Chứ hễ mà nhiếp tâm vô quán cái
thân, cái bắt đầu nó rần rần, hoặc là nó có cái dạng gì luồn luồn ở trong đó
thì thôi, chắc cái kiểu này mình vô cái pháp Tứ Niệm Xứ này không nổi rồi. Tại
vì mình không có duyên với nó, cho nên mình quán nó không thấu. Không thấu,
thôi để mình qua tâm Xả đi, mình ngồi chơi còn sướng hơn. Quán cái thân này coi
bộ khổ quá.
Tu sinh 1: Con thấy đi thì nó không có nhưng
mà lúc con ngồi yên tĩnh đó thì nó có.
Trưởng
lão: Như vậy là con
bị tưởng mất rồi, cái đó là chắc chắn rồi không có trật được. Đi mà mình động
mình đi, mình thấy cái thân của mình nó lúc lắc phải không? (Dạ - giọng
Tu sinh). Mình cảm nhận cái sự lúc lắc đó là đúng, nó không có cái cảm giác
đó.
Mà ngồi im
mà nó có thì đó là bị tưởng! (Bây giờ con ngồi thì con cũng thấy trong
đó nó rần rần - giọng Tu sinh). Thì đó, đó là bị tưởng, kêu là tưởng toàn
thân. Kêu là quán tưởng toàn thân chứ không phải là quán trên thân quán thân.
Thì bỏ, con bỏ cái đó đi con. Con có thể con muốn tu tập Tứ Niệm Xứ thì con tập
nên đi, nên đi một thời gian nữa. Rồi bắt đầu đi chậm, đi chậm để cho mình nhận
coi nó có rần không? Chứ mà nếu con đi chậm mà nó có rần thì cái ông tưởng này
lòi mặt ra nữa à. (Con có cần tác ý con xả nó không? - giọng Tu sinh).
Xả à con, tác ý xả nó, để cho mình hoàn toàn nó như bình thường, con nhận cái
thân con lúc lắc đi thôi. Có vậy đó thì con mới đi vào Tứ Niệm Xứ mới được.
Tu sinh
Thanh Trí: Thưa Thầy
cho con xin hỏi Thầy. Con có cái trạng thái như thế này, là vì trước đây do con
có tập cái pháp của ông Phán, tức là pháp xuất hồn, mà thấy cái trạng thái nó
giống giống Tứ Niệm Xứ Thầy. Thầy coi thử giữa cái xuất hồn với cái Tứ Niệm Xứ
nó có giống nhau? Tại vì Thầy nói như cái đèn pha thì cái đó đúng. Tức là khi
con ngồi đó thì con thấy nó ra ngoài con, ra ngoài con nó nhìn vô con, nhìn vô
con thì con quan sát là những cái sẹo trên mặt con nhìn rất là rõ. Con hoảng hồn
mà con nói: "Ủa sao không tập xuất hồn mà sao giờ lại xuất hồn"
(14:14) Trưởng
lão: Xuất hồn nó nhìn đó chứ.
Tu sinh
Thanh Trí: Lúc bấy
giờ là con sợ, con cựa, con cựa qua, cựa lại thì thấy cái thân con nó cũng cựa.
Như là có một người thứ hai nhìn vào con đó. Nó cựa thì con lay qua lay lại coi
thử nó có mất không thì nó cũng không mất (Đúng vậy - giọng Trưởng lão).
Thì con không biết nó là cái gì nữa. Nó ở ngoài nó nhìn vô bên trong. Thì thưa
Thầy đó là có phải đúng Tứ Niệm Xứ hay là một trạng thái hay lưu xuất như thế
nào mà nó làm con suy nghĩ, con thấy nó lạ? Đó có phải là cái pháp xuất hồn nó
bị do trước đây huân tập rồi cái tưởng nó lưu xuất ở trong đó rồi bây giờ…?
Trưởng
lão: Đúng vậy.
Cái pháp xuất hồn con nó sống trở lại với con đó. Nó sống với con rồi đó, cho
nên nó đứng ngoài, nó nhìn cái thân con, nó thấy sẹo đồ đủ. Nó có con mắt tưởng
nó nhìn thấy sẹo rồi đó.
Tu sinh
Thanh Trí: Không phải
Tứ Niệm Xứ phải không Thầy?
Trưởng
lão: Không phải
Tứ Niệm Xứ đâu con, đó là cái pháp xuất hồn của con đó.
Tu sinh
Thanh Trí: Lúc
đó con hoảng con bỏ, con đứng dậy đi. Con đi thì nó hết. Rồi có một lần nữa đó
thưa Thầy. Cái này thì theo như Thầy dạy con ở trong thất thì nó là luyện, chứ
không phải là luyện thì bị cái trạng thái này nó cứ miết vô con. Tức là con ngồi
vô một lát đó là bắt đầu là con thấy nó làm như lính canh đó Thầy. Tức là y như
có một người nó liệng vô nó canh con. Cứ nó canh con thì con thấy không được, tại
vì nó mờ mịt nó không có biết rõ ràng. Thì con thấy không được, cái trạng thái
này không được thì con bỏ, con đứng dậy con đi. Đi thì mất mà vô ngồi đó, chỉ
có thời gian ngắn thôi là bắt đầu nó liệng y như nó không ngủ đó Thầy, nó liệng
nó canh nữa đó Thầy. Coi như không muốn mà nó canh. Cứ nó canh như vậy thì mấy
cái trường hợp đó phải có cái cách nào?
(15:56) Trưởng
lão: Phải bỏ hết những cái pháp đó con, không có tu được mấy cái pháp đó
đâu (Dạ - giọng Tu sinh), xả hết. Cho nên nếu mà con bị những cái trạng
thái của tưởng do từ trước con tập luyện đó, gần như là bị điên đó ha. Thì bây
giờ đó con tập là nó sống lại đó (Dạ - giọng Tu sinh). Cho nên vì vậy
thôi bỏ hết đi, tu tâm Xả chắc ăn à. Con thì giờ tu tâm Xả, chứ tu Tứ Niệm Xứ
mà nhìn thân cái bắt đầu nó có cái thằng, nó nhảy ra nó ngồi nhìn thì không được.
Rồi con thì có cái thằng nó xuất hồn ra, nó ngồi đó nó nhìn lại thì không được
rồi (Là bỏ phải không Thầy? - giọng Tu sinh). Bỏ đi con.
Tu sinh
Thanh Trí: Không chấp
nhận nó. Tại vì con không thích tu tâm Xả. Con muốn đi sâu vào pháp Tứ Niệm Xứ.
Trưởng
lão: Ôm cái pháp Tứ
Niệm Xứ chớ gì? Thì con phải bắt đầu, bây giờ con chỉ còn có đi kinh hành thôi,
để nhìn thấy cái thân rung động của con thôi thì may ra. Mà không khéo, nó có
thằng, nó đứng nó coi rung động nữa (cười) thì không được. Con cứ tập đi, tập để
mình cảm nhận được sự rung động của mình. Chính cái ý thức, đây là đức Phật
hoàn toàn lấy ý thức mà tu, chứ không phải lấy cái gì khác hơn hết.
Tu sinh
Thanh Trí: Vậy con
cũng hiểu là con không chấp nhận thì con bỏ. Bỏ thì con đi, mà hễ vô ngồi đó nó
lại coi như nó liệng vô y như có cái thằng nó ngồi nó canh con.
Trưởng
lão: (cười) Đúng là
tu sai rồi, bởi vậy nó nguy hiểm lắm. Bỏ nó khó lắm, chứ không phải dễ đâu. Cho
nên tu Tứ Niệm Xứ này lơ mơ là mấy con bị ức chế, là một. Hai là mấy con sẽ bị
tưởng hết (Dạ thưa Thầy, con cảm ơn Thầy - giọng Tu sinh). Cho nên
phải bỏ hết những cái trạng thái đó mới được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét