Thứ Tư, 10 tháng 4, 2024

661- TỤNG KINH MÀ ĂN MẶN LÀ SẼ BỊ HỘC MÁU, CÓ ĐÚNG KHÔNG?

 

661- TỤNG KINH MÀ ĂN MẶN LÀ SẼ BỊ HỘC MÁU, CÓ ĐÚNG KHÔNG?

(00:51:07) Phật tử: Kính bạch Thầy con cũng nghe kinh nhân quả, ngoài đời có thầy nói rằng là tụng kinh mà ăn mặn thì hộc máu, người ta sợ như vậy. Cho nên nhiều lúc con đi tụng kinh thì con sợ nên con không có kêu người ta đi.

Trưởng lão: À, cái đó là cũng là một cái sai, tụng kinh (bao giờ) mà hộc máu bao giờ. Con cứ tụng kinh, rồi có ăn mặn đi, rồi có hộc máu Thầy bồi thường đó, thiệt đó. Thầy nói "tụng kinh gì mà nó linh hiển dữ tợn thiệt, tụng kinh gì mà nó bắt mình hộc máu vậy nè".

Mình ăn mặn thì ăn mặn, vì mình không hiểu về nhân quả thì mình còn sát sanh, mình ăn mặn. Có bao giờ mà ăn mặn mà tụng kinh hộc máu bao giờ đâu, tại vì họ dạy như vậy, (nó làm) kinh nhân quả nó dạy như vậy. Nó sợ mình ăn thịt chúng sanh cho nên nó dạy mình, nó làm cho mình hoảng sợ vậy, cho nên khi mà tụng kinh này kia thì phải ăn chay đồ như vậy.

Chứ sự thật ra Thầy bảo, mình cứ thực hiện nhân quả thì mình biết rằng, khi mình ăn chúng sanh là có sự đau khổ chết chóc trong đó, mình không ăn. Còn bây giờ mình chưa hiểu, mình chưa biết rõ và tâm mình chưa có thực hiện được thì mình cứ ăn, sống như mọi người. Ai mà dạy mình ức chế mình, mình làm đau khổ mình điều đó. Chừng nào mình ngộ được cái lý đó, mình thương tất cả chúng sanh, thì mình thực hiện ngay cái đời sống của một cái đạo đức của con người, của mình đối với loài chúng sanh thôi.

Còn bây giờ đừng có sợ, con cứ muốn tụng kinh gì con cứ tụng, con cứ ăn bình thường cho gia đình, cho chồng con nó vui. Chứ con ăn chay mà đi tụng kinh đó. "Ở gia đình tới giờ này sao bả ăn kiểu này thì thôi trời ơi nó buồn bã gần chết", phải không?

Trong gia đình mình không sum họp, chồng thì ăn mặn, vợ thì ăn chay, nói: "Tối nay tôi mắc tụng kinh không dám ăn mặn với con cái, chồng con". Trời đất ơi làm cái gia đình của người ta muốn tan nát, tụng kinh cái kiểu đó rồi nó chia rẽ hết còn gì. Cho nên quý vị coi chừng tu mà quý vị địa ngục ở trong gia đình đó. Chồng ăn cơm rồi nó buồn bã: "Vợ nay không ăn, như vậy không biết nó có gầy gò, ốm o bệnh tật này kia đồ không", con hiểu điều đó.

Cho nên làm cho người ta lo đó là ác pháp rồi đó, đừng có làm cho người ta lo. Mình tu để mình giải thoát cá nhân mình quá vậy, mình tụng kinh để cho mình giải thoát. Mà cả gia đình của mình thấy bữa nay nó ăn như vậy, vợ con ăn như vậy "Trời đất ơi nó ốm o, nó ăn kiểu đó chắc là nó chết chứ nó không có sống đâu. Tụng kinh không biết là ông Phật có phù hộ cho nó không, chứ kiểu này thấy nó càng ngày nó càng ốm".

Cho nên từ đây về sau đừng có làm điều đó, làm những điều đó gia đình mình khổ lắm, đừng có làm người khác khổ. Bởi vì Phật dạy "đừng có làm cho người khác khổ, đừng làm mình khổ, đừng làm người khác khổ". Tụng kinh (thì) tụng kinh, ăn mặn (thì) ăn mặn. Chừng nào mình hiểu được cái lý, chừng đó mình quyết định mình khuyên giúp cả gia đình cùng ăn chay với nhau hết thì vui vẻ. Đồng ăn với nhau hết thì chừng đó ăn chay mà gia đình cười vui, bởi vì mình thấy mình tránh được cái nghiệp sát sanh, cả gia đình của mình là hạnh phúc.

Không lẽ mình ăn chay thành Phật được, cả gia đình của mình ăn mặn nó đọa địa ngục, mình vui, mình ngồi trên cõi Phật được không? Không lẽ bây giờ chồng con mình ở địa ngục, mà mình ngồi ở trên cảnh giới Phật đó, mình nhìn xuống đó mình thấy, mình đau khổ không?

Con là người hay là con làm cái gì mà cái gộc cây hay con không có đau khổ. Chồng con mình ở địa ngục nó khổ sở, nó đói khát, mà bây giờ mình ngồi trên Phật, mình ăn bữa cơm này ngon được không? Bây giờ con ăn vàng, nuốt cũng không vô nữa. "Bây giờ thôi, thôi tôi không dám ở cõi Phật đâu, ở cõi kiểu Phật kiểu này chắc là tâm tôi nó ở địa ngục, nó phải sống chết với con cái tôi, với chồng con chứ". Như vậy con mới là tình nghĩa chứ.

(00:54:12) Cho nên tu phải đúng cách, hiểu cho đúng nghĩa, chứ không khéo con lên thiên đàng một mình đó. Mà mình đã tạo cái nhân duyên có chồng, có con thì phải đồng nhau ở trong cái thiện pháp với nhau. Mà nó chưa thuận thì không nên được làm buồn khổ chồng con ở trong gia đình. Phải hiểu được cái điều đó mới thật sự là đạo đức của đạo Phật đó, con hiểu chưa?

Đạo đức đạo Phật không dạy chúng ta làm khổ gia đình chút nào hết. Các con ham đi, chồng nói: "Đừng, bữa nay không có đi, ở nhà coi chừng nhà”, mà: “Nay là cái ngày lễ, ngày đó tôi phải đi chùa à". Cãi đi, nó buồn chứ đâu phải nó không buồn sao. Cho nên chúng ta đi chùa mà chúng ta làm người khác buồn, có lợi ích gì?

Thầy nói thẳng, tu là phải tu cho (thẳng) đúng, hành là phải hành đúng giáo. Ở nhà gia đình không có bằng lòng, thì nhất định là không đi, đừng có cãi. Làm cho vui lòng mọi người đó là đạo đức của đạo Phật đó. Khi nào mà chồng con vui vẻ cho mình đi thì mình đi, mà không vui vẻ thì đừng có đi, vì mình phải làm cho đúng cái bổn phận của một người có đạo đức. Chứ đừng nói là: "Tôi đến Phật mà tôi bỏ chồng con tôi ở địa ngục” thì đừng có nghĩ, cái điều đó là ích kỷ nhỏ mọn của mình đó.

Phật tử: Mô Phật, Thầy nói về những cái chùa, với lại những cái vị sư ở chùa là làm những cái hình thức như cầu an, cầu siêu, hoặc là mình cúng dường sai vậy đó. Rồi cái những cái đạo hạnh của quý vị sư đó không tốt, như vậy thì giáo hội có biết không?

Trưởng lão: À, bây giờ mà quý vị căng thẳng với họ thì giáo hội biết liền, giáo hội tìm Thầy, họ trị thẳng tay đó, chứ không phải xa đâu. Bởi vì giáo hội bây giờ đông lắm đó, thầy mà phạm giới nhiều lắm. Quý vị lén lén ở nhà lâu lâu cũng đi thăm chùa một lần chứ đừng có nói: "Tôi nghe Thầy nói rồi tôi không thèm đến thăm mấy ông này nữa". Thôi đến thăm để may ra thầy Thông Lạc còn sống được hai ngày, còn nói pháp cho mình nghe chứ. Lơ mơ mấy ông rủ một đám lên đòi đốt cái chùa Trảng Bàng sẽ tiêu hết đó, đông quá họ đốt không ai làm gì đâu.

(00:56:01) Phật tử: Vậy là tức là giáo hội không biết hả Thầy.

Trưởng lão: Ờ. Mà mà bây giờ thì thôi mình đừng có để cho giáo hội biết Thầy nói gì hết, mình chỉ ráng mà nghe lời Thầy mình tu, mình giải thoát. Thỉnh thoảng mình đến mình thăm chùa chút xíu, để cho người ta thấy cái mặt mình chút, người ta không có nghi ngờ. Đó là mình hành thiện, đừng có tạo cho người ta ác.

Bây giờ đó mình không có cúng dường như ngày xưa nhiều nữa, vì mình biết đó là mình nối giáo để cho họ diệt cái Phật giáo. Cho nên vì vậy mình thỉnh thoảng mình đến thăm, rồi mình cũng mua chút ít mình cúng ở trong chùa, mình cúng Phật. Chứ đừng có cúng vị tăng mà không có đúng, vì cái tượng Phật nó tượng trưng cho thanh tịnh. Mình đem đến đó, mặc dù mình biết rằng cái lòng mình cúng Phật, nhưng những cái trái cây đó thì các vị tăng đó hưởng. Nhưng mà vẫn là mình cúng Phật chứ không phải là cúng các vị tăng đó, bởi vì các vị tăng đó sai.

Thầy muốn nói như vậy thì các con thỉnh thoảng đến chùa cúng Phật, lạy Phật chứ đừng có xa cái quý vị đó nhiều, đó thì nó cũng tai hại. "Không biết ai dạy cái đám mà đệ tử của mình hồi nào nó đi chùa, bây giờ nó vắng mặt hết đây, truy nó ra coi ai". Tới chừng mà truy ra lòi rồi, chắc họ phải biết, họ tới chùa Thầy đó.

Các con đừng nghĩ Châu Đốc xa đâu, nó không có xa đâu, nó đến chứ nó không phải không đến, mà cả giáo hội nữa chứ không phải là ít đâu. Bây giờ trong quý thầy, nói chung là giáo hội nó cũng đều phạm giới hết. Các con đừng có lộn xộn, mình hãy ráng lo tu cho mình đi.

Lơ mơ các con mà giống như mà Phật tử ở miền Bắc, họ nghe Thầy nói rồi họ không thèm đến chùa nữa, họ không thèm sinh hoạt trong chùa nữa, họ không thèm cúng dường. Kêu họ bố thí họ cũng không thèm đi nữa, họ không làm gì hết, trời ơi nó rùm ở ngoài Hà Nội hết. Cho nên Thầy phải gửi thơ, Thầy ổn định ở ngoài đó hết, chấn chỉnh lại.

Cho nên bây giờ sẵn dịp này Thầy cũng nhắc mấy con đó, để cho nó bình thường, lần lượt đó mình giữ gìn từng chút, từng chút. Mình thay đổi từng chút nó cho êm thắm, nó không có gì động ai hết.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...