157- TU ĐỪNG ĐỂ LỌT VÀO TƯỞNG
(02:35) Coi
vậy đấy chứ nó có thể nó lười biếng lắm, tập rồi thời gian sau mấy con bỏ, chứ
mấy con siêng năng thì mấy con sẽ có kết quả, mấy con. Khi mấy con tập được cái
pháp đó xong rồi, thì mấy con thấy cái duyên mình cần phải tu tới nơi để làm chủ
sự sống chết của mình thì hãy vào đây, chứ còn ở ngoài đó mấy con mà nếu thấy
nó im lặng được rồi, mấy con đi vào trong cái chỗ im lặng, người ta rất sợ. Đầu
tiên mấy con thấy ngồi lại thì có vọng tưởng, rồi hôn trầm, thùy miên, người ta
không sợ mấy cái này đâu. Nhưng mà người ta sợ ngồi lại mà khi cái tâm nó hoàn
toàn nó không vọng tưởng thì nó rớt trong tưởng là người ta rất sợ.
Cho nên khi
đó mấy con chỉ được gần cái người thiện hữu tri thức để người ta biết mấy con rớt
trong tưởng nào để người ta giúp đỡ mấy con diệt những cái tưởng đó. Bởi vì cái
tưởng là do cái lưu xuất của những cái thần thông của cái tâm của chúng ta, cái
tâm tưởng của chúng ta, nó lưu xuất ra những cái ánh sáng, những cái này kia.
Cũng như mình ngồi tu im lặng vậy mà sao mình biết, sự việc xảy ra xung quanh
mình biết. Cái chuyện gì xảy ra mình biết. Ngày mai này trước cổng mình sẽ có
xe đụng, mình biết liền. Thì ngày mai quả nhiên, quả chăng sáng hôm sau có xe đụng
trước cổng nhà mình. Tại sao tôi biết việc vậy? Thì mấy con sẽ bị các cái tưởng
nó giao cảm rồi.
Cho nên lúc
bấy giờ mấy con chưa đạt được cái tâm vô lậu hoàn toàn mà nó có những cái đó đều
là ngay lúc đó mấy con gần thiện hữu tri thức, người ta bảo tác ý xả hết tất cả
cái này, không chấp nhận những cái thần thông này đâu! Chứ không mấy con thấy
mình tu có cái lực kỳ lạ rồi mình phát mừng lên, mừng lên là mấy con chạy theo
dục rồi. Các con hiểu không? Một ý niệm: “Ờ, thấy bây giờ tôi thấy sao
bữa nay mà tôi ngồi yên lặng như thế này!”, mà mấy con khởi cái niệm yên lặng
là nó mất yên lặng rồi. Nó sai rồi mấy con.
Cho nên khi
mà nó thấy được cái sự mà mấy con tu cái pháp này rồi, mấy con ngồi lại rồi mà
mấy con tác ý bảo ba mươi phút, nó bất động thì mấy con mau mau vô trong này
dùm Thầy. Đừng ở ngoài đó mà tu bất tử thì không được, nó lọt trong Tưởng rồi mấy
con thành thầy pháp hết, thầy phù thủy thì Thầy cứu mấy con không được đâu. Lúc
đó mấy con lên đồng nhập cốt bất tử, thôi, chuyện mình đi tu theo Thầy mà giờ
lên đồng nhập cốt hết thì thôi, thôi không được mấy con.
Cho nên mấy
con nhớ khi nào mà cái tâm nó yên lặng rồi thì mấy con phải gần thiện hữu tri
thức để người ta phá sạch cái tưởng cho mấy con. Cái tưởng đó là những cái lực
của thần thông. Mà ngoại đạo các vị phù thủy, các vị ngoại đạo mà không biết,
người ta luyện cái tưởng, người ta có thần thông. Điều đó là người ta đã đi sai
con đường của đạo Phật hết rồi!
Cho nên nhớ
kỹ những cái điều mà Thầy dạy mấy con. Nó nguy hiểm là nó phí bỏ cuộc đời mình,
mà nó lạc vào trong tưởng. Mấy con biết cái nghiệp mà chúng ta đã huân vào tưởng
thì đời sau chúng ta sanh lên, sanh lên thì chúng ta không làm thầy phù thủy
thì cũng làm thầy pháp, thầy bùa hoặc là đồng cốt thôi. Chứ không có làm cách
nào khác nữa. Bởi vì cái nghiệp đó, cái nghiệp tưởng đó nó phải sinh lên nó…,
thời gian sau mình sinh lên, lớn lên cái nó bỗng dưng tự thân của mình sao nó
làm cái chuyện đó. Rồi nó xưng rằng cứu nhân độ thế, rồi nó nói dữ tợn lắm. Mấy
con nghe mấy ông thầy tưởng ông ấy nói “cứu nhân độ thế, cứu nhân độ thế” không
à. Rồi ông ấy làm thầy thuốc, nào là chặt lá cây này kia, hốt hoặc là múc nước
lã cho người ta uống. Thật sự ra cái phước nó có thì nó chỉ có một thời gian nó
cứu người ta được, nhưng sau đó rồi coi như là nó không cứu ai được hết. Thì
cái đó là cái nguy hiểm mấy con. Mình hãy cứu mình, mình làm chủ sinh tử đi, chứ
đừng có chạy theo ba cái này thì nguy hiểm.
Hôm nay mấy
con hiểu được cái pháp Thân Hành Niệm, Thầy đã đi rồi, mấy con thấy chưa? Nhớ về
tập, cái Pháp rất quý!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét