172- KHÔNG DÍNH MẮC TƯỞNG LỰC
(28:11) Phật
tử: Thưa Thầy, thường thường nếu mà mình thấy nó có một cái lực nó đẩy
đi. Khi mình chưa có ra lệnh mà nó đẩy rồi, có phải là mình biết sai rồi, là
mình bị tưởng sai rồi?
Trưởng
lão: Nó không
sai, nó đúng pháp, nhưng mà vì mình đã nhiếp phục được ý thức của mình. Ý thức
của mình không có nghĩ ngợi nữa, nó không khởi niệm nữa. Nó không sai nhưng mà
mình bị dính mắc nó.
Phật tử: Dạ, ý con thắc mắc, sai đây
không phải là sai (sai trong đúng sai) mà sai là sai khiến đó, tức là mình bị
cái tưởng nó sai khiến. Thay vì ý thức mình ra lệnh, biểu mình bước tới, mà
mình chưa có bước tới mà nó đã bước tới rồi. Con nói như vậy …
Trưởng
lão: Không phải
con. Khi mà mình dùng cái thân hành của mình, mình điều khiển bằng pháp tác
ý, “Dở chân lên đưa chân tới, hạ chân xuống”. Mình bảo đâu thì
thân mình nó làm theo đó. Nhưng bây giờ khi mình bảo: “Dở chân lên” thì
cái chân mình dở thì nó có cái lực đẩy nó nhẹ nhàng.
Phật tử: Dạ, dạ.
Trưởng
lão: Phải
không? Mình cũng dở chân theo cái lệnh của mình nhưng nó nhẹ nhàng, còn hồi đó
muốn dở cái chân nghe nó nặng, mình phải dùng cái cơ của mình dở nó, nghe nó nặng
nề, phải không? Rồi bắt đầu nghe nó nhẹ nhàng như vậy, rồi nó càng nhẹ thì nó lại
… Thí dụ như mình ra lệnh thì cái chân của mình nó theo cái lệnh đó mà nó bước
đi. Nó làm như là nó không chấm đất nữa. Nó nhẹ nhàng. Cái lực đó là do ý thức
của mình nó bị dừng trên cái pháp nó đi rồi, thì cái tưởng thức nó phải hoạt động.
Nó hoạt động thì nó thực hiện qua cái lực đó chứ không có gì, cho nên nó không
có sai. Nhưng mà vì mình mê, mình đắm đuối đó, tức là tâm mình nó sanh ra “Trời,
nay tu ngon rồi, có lực” thì cái này là mới chết.
Do đó, bây
giờ mình ngăn chặn nó đi, “Tao không có chấp nhận mày đâu. Tao sai là
cái thân phải làm theo tao, tao không cần cái nhẹ nhàng này đâu. Tao không cần
mày đi như trên hư không đâu”, mà phải nói trước với nó. Mà khi nói trước tức
là nó biết mình không có chấp nhận nó, thì lần lượt nó sẽ bình thường. Chứ mình
chấp nhận nó là nó khoái lắm chứ. Khi mà cái tâm nó thích thú rồi thì nó lại
phát triển luôn. Nó ăn hay thua là ở chỗ cái dục. Nó làm gì, mình không dục nữa
thì mình ly nó. Ý thức của mình tác ý để cho mình ly những cái trạng thái đó.
Nó làm cho mình không đắm đuối, không chấp đắm, không dính mắc. Vậy là con tu
đúng.
(30:21) Tu
sinh: Bạch Thầy hồi trước con tu công án Không của Thầy Triệu Châu.
Con tu mấy năm, tự nhiên con lọt vào cái Không. Con không biết làm sao, tại vì
không có Thầy chỉ, không có ai chỉ hết. Con theo Thầy Duy Lực chứ con không
theo ai hết. Con có đọc sách của Ngài thiền luận Suzuki đó bạch Thầy. Con tu,
con lọt vô trong đó. Tới chừng nó quá rồi thì con không biết làm sao nữa. Con tự
con đập, con phá quá chừng.
Trưởng
lão: Chứ không
khéo nó lọt ở trong Không chết luôn ở trong đó.
Tu sinh: Dạ, có bữa Phật tử họ đến, họ hỏi
con: “Sao giờ này mà sư cô chưa có cơm nước gì hết?”. Thường thường là
con cứ theo giờ của Thiền viện là mười một giờ kém mười lăm là con đã đi cúng
ngọ rồi. Bữa đó mười giờ rưỡi rồi mà con không có làm gì hết. Con cứ ngồi không
là nó lọt vô trong cái tưởng rồi đó. Mấy vị mới thấy tới hỏi con vậy, hỏi cái
gì, con cũng cứ “không” riết. Con không nói gì, con cứ “không, không”
vậy đó. Cho đến chừng mấy vị cứ ngó vô mặt con, không biết làm sao mà nói đi nấu
cơm nha, trưa quá rồi con không ăn nữa. Thành ra con cũng cứ giới giữ, con nói
“Giờ này hết ngọ rồi, cô không ăn nữa, dẹp đi không ăn nữa”.
Trưởng
lão: Thầy nghe
con nói không ăn cơm là Thầy biết nó lọt trong Không rồi. Không đói, không còn
thấy đói, không còn muốn ăn nữa, thì đó là nó lọt trong Không rồi.
Tu sinh: Phật tử sợ quá, rồi họ về. Họ ở
miết với con tới chiều họ mới về, bốn giờ họ về. Họ về rồi đến qua ngày bữa sau
con cũng không đói nữa. Cho đến trưa bữa sau, con nói bây giờ tu kiểu này không
có Thầy nữa thì chắc mình chết quá. Con xách cái bàn bằng cái bàn này mà bằng gỗ,
con để đó ngồi. Cái thất con cũng nhỏ. Con lấy quyển sách Thiền luận Suzuki,
con đọc một hồi. Con xin lỗi Thầy với quý vị, con lấy cái thân con đập xuống
bàn cái rầm, “Thôi dẹp cái Không này lại đi, không có tu nữa, không có
Thầy chỉ, thôi dẹp lại đi”. Con nói vậy đó, nhưng mà nó không dẹp được
bạch Thầy. Nó lún vô trong đó rồi, khó dẹp quá. Con mất mấy tuần luôn đó Thầy,
rồi con mới bung ra được.
Cho nên sau
này con nói con tu cái gì, con lên Thầy là tại vì con nghĩ Thầy là ông Phật tại
thế rồi. Thầy là Thầy con, Thầy ở bên con, Thầy dạy chỉ cho con, cho nên con
không sợ. Chứ thật ra con đi đâu con cũng sợ lọt vào trong cái tưởng Không đó
là con chết luôn, thành ra con sợ quá. Hôm qua con nghe Thầy nói vậy, con cứ
lo, không biết mình có tưởng hay không? Mà chữa bệnh chỉ có trong vòng hai mươi
ngày là hết trơn mấy cái bệnh như thế này. Con lên trình với Thầy, thưa Thầy hỏi
thử sao?
(33:00) Trưởng
lão: Trên cái pháp mà bất động tâm đó, tự nó phục hồi cái cơ thể của
mình. Khi có những bệnh tật gì nó cũng hết. Mà cái pháp Thân Hành Niệm nó cũng
tự phục hồi thân. Khi mình ôm pháp mình tu tập đúng cách rồi, từ đó nó có những
bệnh gì thì nó đẩy lui ra hết, nó phục hồi cái thân nó không bệnh. Tự cái pháp
đó con. Cho nên nó là pháp đuổi bệnh mà. Đó là mình tu đúng, còn mình tu sai
thì nó sanh tưởng, thì nó sanh bệnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét