275- TRẢI NGHIỆM BỊ TẨU HỎA NHẬP MA
SƯ THIỆN THUẬN TRÌNH BÀY KINH NGHIỆM
(11:42) Sư
Thiện Thuận: Còn về khó khăn, thì theo kinh nghiệm của bản thân
chúng tôi thì vừa qua đã bị tẩu hỏa nhập ma, tức là đã bị ma Tưởng Ấm nhập vào.
Theo
chúng tôi nghĩ là do có ba nguyên nhân:
Một - cái
nguyên nhân thứ nhất là ngồi thiền ráng chịu đau quá, nghĩa là chúng ta cố sức
ngồi thiền. Vừa qua chúng tôi bị - ngồi thiền khi mà nó đau chân quá rồi ráng cố
sức ngồi thời gian cho lâu để tập cho cái giò cho nó quen - thì như vậy là
chúng ta đã lầm, ngồi như thế là đã lầm rồi.
Chúng ta
phải biết rằng: khi nào, đúng lúc chịu đau là khi nào chúng ta đến từ cái khoảng
Nhị Thiền mà tiến lên cái cửa Tam Thiền đó, để phá cái thọ đó, là đúng lúc đó
ta chịu đau, cái đó phải chấp nhận chịu.
Còn trong
lúc này chưa, mới có nhập Sơ Thiền hay là chưa gì đó mà mình chấp nhận chịu
đau, đó là mình tu sai. Hoặc giả là mình tiến lên được Nhị Thiền rồi mà mình chấp
nhận ngồi để chịu đau thì sẽ bị ma Tưởng Ấm nhập vào thôi.
Bởi vì
trong lúc - chính bản thân tôi trong cái lúc mà đi vào cái Nhị Thiền đó, thì
trong cái đêm ngày thứ mười tám, thì sau khi thấy cái hơi thở mình nó quá nhẹ
đi, rồi thấy cái thân người mình nó bay bổng lên khỏi giường, thấy rất là thích
thú, có hỷ lạc chứ, do đó cho nên chịu ngồi như thế.
Qua một
thời gian khoảng chừng hai mươi phút thì tất nhiên tới cái cơn đau của cái giò,
nó đau lên dữ tợn, rồi kềm. Kềm khoảng chừng hai mươi phút thì tất nhiên tự
nhiên nó bung ra, nó bung ra thì trong lúc đó là ma Tưởng Ấm nhập vào liền, là
đêm thứ mười tám đó, là nó nhập vô liền.
(13:23) Lý
do sao nhập? Là lý do trong cái lúc chúng ta vừa bung giò ra, thì tức nhiên là
có một cái tư tưởng là phải nghĩ tưởng như thế nào đặng cho nó bớt đau.
Đó, từ chỗ
đó là cái ý thức của chúng ta nó đã rời ra rồi, nó đâu có bám chặt được với hơi
thở, nó không định được tâm chỗ đó cho nên tưởng thức nó nhảy vào liền.
Mà mình
tưởng là muốn cho hết đau thì tức nhiên tưởng thức nó vô. Nó vô thì bắt đầu nó
mới bắt gân, nó bắt gân rồi nó vần vò đủ thứ, nó làm, rồi có những cái là nó bắt
tui xá, rồi lạy, rồi bắt ấn Chuẩn Đề, rồi làm đủ mọi động tác hết đặng cho hết
đau.
Làm như
thế nó kéo dài từ ba giờ khuya mà nó kéo dài cho đến khi mà tới tám giờ sáng là
mới xả ra, lúc đó là trời sáng rồi.
Do đó cho
nên cái lần này đó, thì sau khi xả ra thì chúng tôi chạy lại cái liêu (thất) của
Thầy Viện chủ để thông báo liền, thì Thầy Viện chủ mới cho biết đó là bị tưởng ấm
ma nó nhập vào.
Từ đó
chúng tôi cũng chưa có kinh nghiệm nữa, chưa có kinh nghiệm được cái vấn đề mà
lúc mình xả ra rồi nó thừa cơ để mà nó - tưởng ấm nó nhập vào là lúc đó, mà
cũng chưa được kinh nghiệm. Do đó cho nên về chỉ có cái là bình tĩnh trở lại
thôi đặng về tiếp tục.
Thì đó là
một cái điều thứ nhất mà chúng ta phải nhớ: Đừng có ngồi thiền mà kềm lâu quá.
Khi mà mình ngồi mà thấy nó vừa đau này nọ thì nên xả bỏ đi.
Còn trong
cái lúc mà chúng ta xả thiền thì phải luôn luôn với một cái Chánh Niệm, một cái
Tỉnh Thức - nghĩa là tôi chỉ biết xả thiền thôi, đừng có một cái mống niệm gì
khác nữa hết. Nếu lúc đó mà chúng ta quên đi cái Tỉnh Giác Chánh Định này thì tất
nhiên tưởng ấm nó sẽ nhập vào ngay.
Vì trong
cái lúc đó, chúng ta trong cái lúc mà thân thể mệt mỏi, uể oải rồi, chân nó đau
nhức rồi đó, thì cái thức mình nó đã rời ra rồi, hay là nó lơi lỏng rồi, rồi có
một mống niệm lên thì tất nhiên là tưởng ấm nó nhập vô liền, nó rất là nhanh
trong vòng một niệm thôi.
Vấn đề thứ
hai là chỉ cần có một ý niệm thần thông. Đó, đấy cái vấn đề này đấy cũng là rất
quan trọng đây! Nghĩa là chúng ta chỉ có một ý niệm về thần thông thôi, một thần
thông bay hay là một thần thông như thế nào đó, một suy nghĩ gì đó, một niệm
nào đó thôi nó nhập vào liền.
Cũng như
là sau khi xả thiền xong thì cái đêm - hình như là cái đêm hai mươi sáu, hai
mươi bảy gì đó, là sau khi mà tiến lên cái đoạn cửa Tam Thiền đó, nghĩa là làm
chủ được các hành - nghĩa là sau khi tịnh chỉ được hơi thở rồi đó mới tiến vào
để mà tịnh chỉ các hành - thì chúng tôi cho ngưng hoàn toàn, các hành ngưng hoạt
động, để cho nó lạnh từ dưới giò lên. Sau khi nó lạnh tới xương sống thì Thầy
Viện chủ cứ cho tiếp tục lạnh lên hết toàn thân.
(16:37) Sau
khi, đêm đó là lúc ba giờ sáng, chúng tôi ngồi thiền để mà cho lạnh lên toàn
thân hết, rồi lạnh hết rồi mới xả ra. Sau khi xả ra toàn bộ hết rồi thì tính đi
kinh hành rồi, nhưng mà tự nhiên có một cái luồng ma lực nào đó - cũng không biết,
tự nhiên nó mới thâm nhập vào chỗ hai cái mí chân mày. Nó xoáy, xoáy, xoáy, coi
như là phải nhắm mắt lại luôn đó, xoáy rất là mạnh, mà cũng không biết là cái vụ
gì.
Do đó cho
nên là chúng tôi mới lầm tưởng là, suy nghĩ là: "Chắc có lẽ là hai con mắt
mình đó, mình ngồi thiền đây chắc hai con mắt mình nó sẽ làm cho thông, nó
thông qua lại, và nó thông luôn lỗ mũi và thông luôn miệng".
Nghĩ bấy
nhiêu thôi, thì tự nhiên là bắt đầu nó xoáy xuống lỗ mũi rồi nó xoáy xuống miệng,
rồi nó làm cho la lên đặng cho thông. Đó, rồi cứ như thế, cứ la hoài, la càng lớn
càng tốt, làm như mê say để la! Đó, do đó cho nên là không có còn tự chủ được nữa.
Mà cũng
may lúc đó nhờ có thầy Mật Hạnh và Thầy Viện chủ phát giác kịp chạy lại để
mà…Thầy Viện chủ vô rồi để tay lên vai chúng tôi rồi thì chúng tôi mới hoàn
toàn tỉnh lại. Tỉnh lại là bảo: "Ngưng không cho la nữa!", thì lúc đó
mới hết. Thì sau khi hết xong thì chúng tôi mới ngủ trở lại, xả thiền xong rồi
ngủ trở lại.
Thì đó,
xin tạm dừng lại để nói qua cái ý thứ ba.
Cái
nguyên nhân thứ ba để mà bị nữa đó, nguyên nhân thứ ba là không biết trước được
những trạng thái của cơ thể sẽ đổi khác khi chúng ta tịnh chỉ được các hành.
Nghĩa là
sau khi chúng ta tịnh chỉ được các hành - nghĩa là cho lạnh toàn thân rồi đó -
thì một cái người thiền sinh chúng ta phải biết trước những cái cảm giác thay đổi.
Bởi vì
lúc bấy giờ khi mà lạnh toàn thân hết thì máu cơ thể ta - hồng huyết cầu chúng
ta - nó đã thay đổi hết rồi, coi như là nó sẽ đổi trược hết rồi, thành một con
người mới.
Do đó cho
nên các thiền sư hồi xưa đó, chúng tôi nhớ lại là có nói là: “Rắn thành rồng
không đổi vảy” gì đó, hay là cái câu là: “Bước qua cái đầu sào trăm trượng mà
dám bước hay không” đó.
Do đó cho
nên là chúng ta phải biết trước những cái trạng thái này, trong cái trạng thái
mà sau khi chúng ta tịnh chỉ các hành thì phải biết. Nghĩa là đã làm chủ được
các hành rồi, làm chủ được hơi thở rồi thì nó sẽ có những trạng thái khác.
Bởi vì
lúc này chúng ta làm chủ nó thì ra lệnh nó, mà nó giống như một cái người tướng
cầm quân vậy đó. Nếu chúng ta làm tướng mà chúng ta không điều khiển được quân
lính thì tất nhiên nó náo loạn hết, rồi tất nhiên tan rã hàng ngũ.
Thì con
người chúng ta cũng vậy, khi chúng ta làm chủ được thân, làm chủ được hơi thở,
làm chủ được các hành thì lúc bấy giờ nếu mà chúng ta không hiểu biết trước được,
rồi chúng ta khủng hoảng lên.
Bởi vì,
chúng tôi xin nhắc lại cái đêm đó, sau khi mà bị tưởng ấm ma xong đó, rồi tiếp
tục nằm ngủ, thì khuya lại đó, đến khoảng mười một giờ thì chúng tôi giật mình
thức dậy, thì chúng tôi mới thấy sao mà toàn thân nó đều cứng? Nó cứng mà không
phải là cái kiểu nó lạnh tê cứng, mà nó cứng theo cái kiểu mà mình thấy có thể
nhúc nhích được.
Nhưng mà
tại vì không hiểu được trạng thái này do đó cho nên khủng hoảng lên, rồi tưởng
đâu là các hành nó ngưng hoạt động, thành thử ra là mới ra lệnh cho các hành hoạt
động trở lại.
(19:22) Thì
bắt đầu nó hoạt động trở lại, thì máu nó vận chuyển, thấy nó nổ "lụp bụp”,
“lụp bụp" từ lỗ chân lông rất là nhiều. Lúc đó mới khủng hoảng, sợ quá. Sợ
quá thì bắt đầu biểu: "Các hành ngưng hoạt động!" Thì bắt đầu nó
ngưng lại, bắt đầu nó từ từ nó giảm xuống, nó lạnh cứng nữa.
Thành thử
ra cứ làm như thế liên tục hoài, từ lạnh cho tới nó vận hành cơ thể liên tục,
rồi cho tới lạnh, rồi đến hơi thở. Hơi thở nó mất bình thường rồi thì tất nhiên
là biểu: "Ngưng", rồi biểu: "Thở nhẹ, thở chậm", rồi ra lệnh
đủ thứ hết, cho nên tất cả trong thân đều náo loạn.
Lý do là
tại không biết được những trạng thái này, do đó cho nên mình điều chỉnh được tất
cả những cái mà - điều chỉnh được hơi thở, điều chỉnh được các hành, nhưng mà
mình điều chỉnh không đúng, thành thử là nó náo loạn tất cả những cái nội tạng
hết.
Lúc bấy
giờ chúng tôi mới sợ quá đi, không còn tự chủ nữa, cho nên mới chạy ra ngoài
liêu (thất) Thầy Viện chủ để báo lại, thì Thầy Viện chủ mới bảo là: "Cứ
cho các hành hoạt động bình thường và hơi thở thở bình thường!" thì chúng
tôi cảm thấy yên ổn trở lại. Và đồng thời ngồi được gần ở bên với Thầy thì làm
như nó có một cái từ lực gì đó mà làm cảm thấy yên ổn.
Rồi ngồi
nói chuyện với Thầy để bàn qua sự việc một hồi thì Thầy mới khuyên: “Nên tu một
cái biện pháp là tu Niệm Vô Lậu” - lúc bấy giờ nên tu Niệm Vô Lậu đó.
Nghĩa là
giữ lại cái hơi thở bình thường, nhưng mà lúc bấy giờ chúng tôi đâu có còn bình
tĩnh đâu để mà tìm lại cái hơi thở bình thường. Lúc đó là bởi vì nó khủng hoảng
quá đi cho nên nó quên mất cái hơi thở đó, cái hơi thở mà bình thường lúc ban đầu
chúng ta học thiền đó.
(21:18) Thì
Thầy Viện chủ mới bảo chúng tôi nên đi kinh hành. Thì đi kinh hành chúng tôi mới
tập trung lại, tập trung tư tưởng lại, đi kinh hành, vừa đi vừa quán tưởng về
vô thường, vô ngã, rồi quán tưởng về thân bất tịnh, quán tưởng về tài sản thế
gian giả tạm… quán tưởng đủ thứ để chúng ta nó quên đi cái chuyện khủng hoảng
mà nó trở lại cái sự bình tĩnh thì tất nhiên là hơi thở nó điều hòa trở lại.
Thì từ chỗ đó, con người nó cảm thấy nó nhẹ, nó nhẹ dần, nhẹ dần xuống.
Rồi như vậy
thì một hồi cái đi về nghỉ, trở về liêu ngồi lại một chỗ, không đi kinh hành mà
ngồi một chỗ một mình thì bắt đầu nó làm trở lại.
Bởi vì
lúc đó các hành nó vận chuyển lại, rồi cái hơi thở mình nó cũng hồi hộp nó vô
đó, cho nên nó mất bình thường, thành thử ra cái toàn thể châu thân nó
cảm thấy là lúc lạnh, lúc nóng đủ thứ, mà khủng hoảng lên nữa.
Cho nên
chúng tôi phải ra để gặp Thầy Viện chủ một lần nữa rồi báo lại, thì
Thầy Viện chủ cũng dạy cách y như thế đó. Thì chúng tôi mới phải đi kinh
hành suốt luôn đêm, đi suốt luôn tới sáng thì nó cảm thấy yên ổn.
Nhưng mà
đến sáng lại thì Thầy Viện chủ mới bảo đưa cho một quyển kinh để mà
đọc. Thì khi lấy quyển kinh về ngồi để mà đọc thì tâm chú ý vào đọc
kinh, đọc một cách cho nó kỹ lưỡng, thì nhờ cái tâm chú ý vào đó cho
nên là mình không có nhớ cái chuyện hơi thở và các hành nữa, do đó cho
nên là nó bình tĩnh trở lại.
Rồi từ
đó cái hơi thở nó điều hòa, nó trở lại cái hơi thở ban đầu lại. Cứ
thở ban đầu, thở nhẹ như thế một hồi thì tự nhiên ở dưới bụng đó,
lúc này là nó nặng bụng dữ lắm.
Nó nặng
bụng là lý do sao? Bây giờ chúng tôi mới biết được lý do nặng, nặng
bụng và nặng trên đầu. Đó là những cái cảm giác, những cái trạng
thái mà đến cái cửa Tam Thiền này - không biết ai có không chứ bản
thân chúng tôi thì có.
Bởi vì nó
nặng bụng quá là lý do nó chứa tất cả những cái lòng tham, sân, si,
mạn, nghi, ác kiến; nó chứa tất cả những cái lòng tham sống, sợ
chết; nó chứa những cái tham ái, tham dục, ham của tài sản thế gian;
nó chứa trong bụng đi.
Do đó cho
nên là khi mà thở lại cái hơi thở ban đầu rồi tự nhiên nó trào lên, nó
tràn lên nhưng mà nó theo cái hơi thở rất là nhẹ chớ không phải mạnh
nữa, nó ra từ từ, từ từ.
Thì trong
lúc nó trào ra thì mình cứ quán: Quán về tài sản thế gian, quán
tất cả những cái tham, sân, si, lòng ái dục… quán cho nó tràn ra. Nó
tràn ra một hồi chừng năm, sáu lần, cũng như cuối cùng mình ợ lên
được cái nó nhẹ luôn, nó nhẹ cái bụng.
Còn nó
nặng cái đầu thì cũng chưa biết, không biết nó ra sao. Thành thử ra
mới đi kinh hành trở lại rồi về xem kinh, từ đó nó nhẹ bụng thôi,
nhưng mà sau này, qua bữa sau mới biết cái đầu nó nặng là cũng chứa
đó.
Bởi vì
chúng ta, cái lòng tham là chứa ở trong bụng, lòng tham ái, tham dục chứa
trong bụng. Còn trong tàng thức của chúng ta đó thì cũng chứa cái tham
ái, tham dục - ở trong cái thức A Lại Da là thức thứ tám đó - nó chứa ở
trong tàng thức đó.
Thì cho
nên là chúng tôi mới thở ra cái hơi thở bình thường, nhưng mà khi thở ra,
chúng tôi nhớ tập trung cái tư tưởng ở trên đầu; xả ra, xả ra tất cả
những cái lòng tham dục, tham ái đó; những cái tham, sân, si đó trong
đầu nó tràn ra hết, trong đó ra hết, ra, ra, coi như mình xả ra hết. Thì
xả ra nguyên một ngày đó thì tự nhiên cái đầu nhẹ luôn! Thấy cái đó
cũng rất là hay!
(24:16) Do
đó cho nên là một cái bụng thì chứa những cái lòng tham mà trên đầu thì
chứa những cái chủng tử. Do đó chúng ta phải ráng nguyện là xả ra, xả
ra thân, như: "Bụng phải rỗng rang! Đầu phải rỗng xuống! Tàng
thức không có chứa chủng tử gì hết! Bụng cũng rỗng rang!"
Và đồng
thời lập một cái đại nguyện sống y như cuộc đời tu hành chân tu của
Thầy Viện chủ, nghĩa là phải sống Phạm hạnh, lập một cái đại nguyện
lớn là phải sống ba y, một bát thôi. Chỉ có con đường đó thôi chúng
ta mới đi vào cái thiền định của Phật được.
Chớ còn
nếu mà về ở nhà, tiếp tục trụ trì rồi là cứ lo xây dựng chùa chiền
rồi này, nọ thì tất nhiên là kể như cái đường tu tập mà giải quyết cái
vấn đề luân hồi, sanh tử, làm chủ được chắc rất khó.
Do đó cho
nên chúng tôi mới lập một cái nguyện lớn là phải sống theo hạnh của
Thầy Viện chủ Bổn Sư là chỉ ba y, một bát, vậy thôi.
Do đó cho
nên là, chừng ba ngày sau thì tất nhiên là thân hình nó nhẹ nhàng trở
lại, rồi chúng tôi lúc bấy giờ bình tĩnh trở lại mới bắt đầu ngồi
thiền. Thì Thầy Viện chủ có nhắc là: "Đừng có để cho nó tác
ý".
Chúng
tôi ngồi thiền, mà lúc này, khi mà ngồi thiền vô thì nó rất là nhẹ
nhàng chớ không phải như hồi lúc mới ban đầu phải tập trung hơi thở rồi
này, nọ. Bây giờ chúng tôi chỉ ngồi hít nhẹ một hơi vô là nó vô luôn
tới Tam Thiền liền. Nó đi rất nhẹ mà xả ra cũng rất là nhẹ nữa.
Thì đến
đây chúng tôi cũng thêm một cái chỗ nữa là: Trên cái đoạn đi mà từ Nhị
Thiền đến Tam Thiền, cái hơi thở chúng ta đi sâu vô mà đến tới cái nó nhẹ
tới mức độ mà vô Tam Thiền nó quá nhẹ đi, do đó cho nên là cái huyệt
sau lưng - chỗ mà với không tới - tự nhiên nó bị lói hơi nhỏ, rồi đau,
rồi mình hơi thở không thông.
Đó, trong
những cái lúc tu thiền thấy nó thở vô nhỏ, cái hơi thở mình nhỏ tới
đó là nó không thông, là nó đau, thì chúng tôi mới xả thiền ra, tưởng
đâu bị gió nhập. Nhưng mà khi, chúng tôi mới nhờ cái chú y sĩ đó, chú
lại chú sửa, chú bóp, chú thoa dầu này nọ, nhưng mà không hết đâu.
Cái đó
là do nơi cái huyệt chúng ta nó chưa có thông thôi, thành thử ra là ngồi
thiền liên tục hai lần sau nữa thì tự nhiên hơi thở nó nhỏ dần, nhỏ
dần rồi nó có một sức mạnh gì nó tống thông ra thấy rất là nhẹ
nhàng.
Sau khi
cái huyệt đó thông rồi đó, chúng ta nhập thiền vô Tam Thiền rất là nhẹ
mà rất là nhanh, trong vòng chỉ năm phút thôi là vô liền, khỏi cần
phải ngồi mình kiểm tra hơi thở rồi mình phải đủ thứ chuyện như hồi
lúc mình mới ban đầu.
Thì
những cái cảm giác mà chúng tôi thấy được đó thì do ba cái nguyên nhân
đó.
Đến đây
thì qua những kinh nghiệm của chúng tôi đã thực tập và bị vấp phải như
vậy, nay xin trình lên Thầy Viện chủ và đại chúng biết rõ để chúng
ta rút kinh nghiệm và giúp người đi sau khỏi phải sợ hãi và lúng
túng khi gặp trường hợp bị tưởng ấm ma nhập vào.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét