277- PHẢI CÓ MINH SƯ CHỈ DẠY ĐỂ TRÁNH MA TƯỞNG NHẬP
(31:37) Trưởng
lão: Thầy xin nhắc chỗ này chút xíu. Trong cái sự kiện mà xảy ra, đây
là cái hoàn cảnh rất tốt cho chúng ta hôm nay để chúng ta rút tỉa được kinh
nghiệm của thầy Thiện Thuận. Và đồng thời thì phải thấy rằng nó có những cái điều
kiện thực tế trong sự tu tập.
Còn Minh
Tông thì được Thầy dạy tu tập theo Thầy gần ba năm nay cho nên mỗi bước đi của
nó Thầy theo dõi, tập luyện rất là kỹ lưỡng, cho nên không đến đỗi mà bị lạc lầm
như vậy.
Vì thầy Thiện
Thuận xa Thầy, chỉ có cái hạ này mới có về đây gặp Thầy mà thôi. Do cái sự mà
nhiệt tâm tu hành, nhiệt tâm xả tâm, rồi trong cái công việc mặc dù là có duyên
sự chùa nhưng mà thầy cũng không quên những cái pháp tu, do vì vậy mà đến đây
nó quá nhanh chóng mà thầy không chuẩn bị được cái tư thế để làm chủ mọi mặt.
Còn Minh
Tông thì Thầy đã chuẩn bị cho nó mọi mặt. Từ bước đầu vào đây, nó ngồi một giờ
rưỡi, hai giờ, Thầy dẹp xuống còn có mười lăm phút mà thôi.
Nghĩa là Thầy
chia làm bốn đoạn mười lăm phút như vậy cho nó tu tập, từ cái ngồi kiết già cho
đến cái ngồi ghế thường, cho đến cái đi kinh hành, rồi cho đến khi đứng, nó tu
trong bốn oai nghi.
Do từng cái
hướng dẫn mà cặn kẽ, kỹ lưỡng cho nên nó không xảy ra. Từ đó cho đến bây giờ
thì theo Thầy thấy, nó tịnh chỉ được các hành rất tốt và rất yên ổn mà không bị
lạc lầm, vì luôn luôn Thầy đã dạy cái pháp hướng rất kỹ cho nó.
Do như vậy
mà Thầy biết rằng, Minh Tông sẽ đi vào con đường thiền này từng cái bước của nó
rất là rõ ràng: Sơ Thiền như thế nào chắc chắn nó cũng nhận biết rõ, mà Nhị Thiền
như thế nào nó cũng biết rất rõ.
Cơ thể nó
thay đổi không phải như thầy Thiện Thuận: Bùng một cái dùng pháp hướng cái cơ
thể rối loạn liền tức khắc!
Còn cơ thể
nó từng ngày, từng giờ nhẹ nhàng thay đổi, với sự thay đổi nó thường trình bày
cho Thầy nghe: "Dường như thân con thay đổi bằng cách này, bằng
cách khác, bằng cách nọ…” nó trình bày cho Thầy hết, nhưng mà nó nhẹ
nhàng, êm ái, không bị rối loạn.
Còn thay đổi
một cách đột ngột như thầy Thiện Thuận đó là cái rối loạn lớn và ma sẽ nhập đó!
Cho nên,
chúng ta tu hành phải có một bậc minh sư thì không bao giờ có bị Ngũ Ấm Ma. Tại
sao vậy?
Tại vì bậc
minh sư họ biết được cái chỗ nào tu như thế nào, làm như thế nào, vì vậy mà cái
người đệ tử của họ rất vững vàng, không có lạc.
Cũng như bây
giờ nói là một điều nhưng quý thầy thử nghĩ, khi quý thầy mà xa Thầy thì quý thầy
sẽ gặp những cái khó khăn, như thầy Thiện Thuận nếu mà không có Thầy trong một
đêm đó, cũng như không có sự hướng dẫn của Thầy, chắc chắn thầy làm sao thầy tu
tập mà cho được như ngày hôm nay, phải không?
Vì vậy nó
còn những cái khó khăn, mà không phải mọi người đều giống nhau hết. Bởi vì Đức
Phật nói chúng ta có ba cái tướng: hành tướng, nhân tướng và đặc tướng.
Mà trong cái
hành tướng của mỗi người, mỗi hơi thở, người thì thở dài, người thở ngắn ở mực
bình thường của nó, mà chưa phải là những cái hơi thở khác. Do đó thì - trong
nhân tướng thì có mặt ai mà giống ai đâu: người lùn, kẻ cao, người thấp; đó là
cái đặc tướng của nó - cho nên tùy theo mỗi đặc tướng mà tu tập.
Do cái người
thiện hữu tri thức người ta mới nắm được cái đặc tướng của mọi người mà người
ta giúp đỡ cho cái người tu vững vàng, nó không có bị lệch lạc, làm cho con đường
tu càng ngày càng tiến, mỗi ngày mỗi thấy sự tiến bộ.
Cho nên hôm
nay chúng ta là những người đủ duyên nhất đã học được thực tế ở trên con đường
tu tập thiền định, không có còn cái chỗ nào mà hơn cái chỗ này hết!
(34:50) Nghĩa
là làm chủ được cái sống chết, làm chủ được cái cơ quan vi tế nhất của loài người
là cái thân của chúng ta chớ không gì hết. Không có cái máy móc nào trong thế
gian này mà bằng cái cơ quan, cơ thể của chúng ta, mà hôm nay chúng ta làm chủ
được nó, mà làm chủ cả cái óc của chúng ta nữa.
Để rồi tới
đây quý thầy sẽ nhập Tứ Thiền, rồi quý thầy sẽ biết cái sự vi diệu của nó vô
cùng. Thầy không phải là quảng cáo cái thần thông đó đâu, mà tại vì cái bộ máy
cơ thể con người rất là vi diệu khi mà chúng ta nắm làm chủ được nó, chúng ta
điều khiển.
Cho nên càng
đi tới chúng ta càng thấy con đường của đạo Phật thật tuyệt vời, nó thật là tối
thượng. Tại sao? Tại vì trong tâm chúng ta không tham muốn một cái gì hết, xả
ly tất cả, chỉ còn ba y một bát, mà chúng ta sử dụng toàn bộ, vì vậy mà chúng
ta không bị dính mắc.
Trái lại, nếu
mà tâm chúng ta còn chứa tham, ham muốn ở trong đó mà nó điều khiển được cái
con người chúng ta như vậy, thì cái thế gian này, trên cái hành tinh này chắc
là con người bị hoại diệt!
Nghĩa là cái
tâm tham vọng của chúng ta còn mà chúng ta điều khiển được con người như vậy
thì Thầy nói rằng thế gian này sẽ bị hoại diệt. Người ta sẽ dùng nó mà người ta
làm một cái việc gì vĩ đại, như các nhà khoa học đã tưởng tượng những cái con
người vĩ đại, nghĩa là thôn tính hoàn cầu. Cái tâm tham vọng chúng ta lớn lắm.
Nhưng vì đạo
Phật thấy được cái điều này cho nên dạy chúng ta xả ly cái tâm này, để rồi thực
hiện cái vi diệu này, cho nên nó chỉ vi diệu ở chỗ làm chủ được cái sự đau khổ
của con người chớ không phải thôn tính hoàn cầu để làm bá chủ.
Chúng ta có
thể, nếu mà cái người mà chúng ta điều khiển được cái thân của chúng ta, có thể
chúng ta thôn tính cả vũ trụ chứ chưa nói là hoàn cầu. Thầy nói tới đây thì các
thầy tới chừng đó các thầy sẽ thấy điều đó.
Cho nên Đức
Phật Thích Ca nói: “Những gì Ta chứng như rừng lá cây, nhưng Ta dạy mọi
người chỉ như nắm lá cây trong bàn tay!” Thật đúng như vậy, khi thực hiện đến
đây Thầy thấy lời nói đó không dối người được.
Bây giờ thì
qua cái sự trình bày, Thầy biết rằng Thầy dạy Minh Tông rất là cẩn thận và kỹ
lưỡng, cho nên hàng ngày có những chuyện gì thì ngay đó đến thất Thầy, thầy trò
bàn bạc nhau rút tỉa từng kinh nghiệm, cho nên trên bước đường nó không sai.
Nhưng có lúc
nó cũng nông nổi, là Thầy dạy: "Đừng có ngồi nhiều!"
nhưng nó lại muốn ngồi nhiều để xem coi. Do đó nó có lúc nó ngồi năm, sáu tiếng
đồng hồ, làm cho chân nó bị đau, bị khổ sở.
Nhưng Thầy
thấy đây cũng là cái sự thử thách mà thôi, để rồi trên bước đường đi chúng ta mới
có những cái kinh nghiệm. Chớ hầu như là mọi người đang nghĩ rằng mình phải ngồi
từ ba tiếng, bốn tiếng, năm tiếng, bảy tiếng, một ngày, hai ngày… Nhưng Thầy
đã từng dạy các thầy: Chỉ cần trong một phút mà nhập định được thì nó được, chứ
ngồi nhiều nó chẳng ra gì!
(37:59) Nhưng
điều kiện tiên quyết đầu tiên mà Thầy muốn dạy quý thầy về Định Niệm Hơi Thở
hay hoặc Bốn Thiền này, thì Thầy đã nhắc nhở quý thầy rất nhiều là phải ổn định
hơi thở bình thường, để lấy cái mực đó mà khi mà chúng ta tịnh chỉ các hành,
hơi thở ngưng rồi trở về, phải trở về cái mực bình thường của nó.
Đó thì qua
kinh nghiệm của thầy Thiện Thuận mà nhắc trở lại thì quý thầy thấy cái chỗ Thầy
dạy căn bản, rất căn bản. Nhưng mà hầu hết Thầy nói các thầy, ít ra các thầy
không nghe, mà cứ nghĩ rằng phải chậm nhẹ hoặc là hơi thở thế này thế khác để
cho nó vào định, cho nó hết vọng tưởng!
Thầy đâu cần
quý thầy loại hết vọng tưởng mà Thầy chỉ cần tu tập đúng, ổn định cho đúng hơi
thở để rồi có chỗ quý thầy trở về, chớ nếu quý thầy mà tập không đúng cái hơi
thở bình thường, quý thầy trở về không được.
Cho nên lúc
bấy giờ thầy Thiện Thuận nói, Thầy biết rằng thầy Thiện Thuận không, quên mất
cái hơi thở của mình bình thường mất rồi! Bởi vì rối loạn rồi, làm sao nắm được
nó nữa! Cho nên còn có cách giải quyết là để tự nó phải trở về bình thường thì
phải dùng Định Vô Lậu mà thôi.
Bởi vì lúc bấy
giờ chúng ta hễ cần mà đặt tâm cái chỗ nào là ngay đó nó đã thu nhiếp lại rồi,
thì nó khác bình thường rồi, không thể nào mà… Bởi vì thu nhiếp thì tức là cái
hơi thở nó phải chậm và nó phải nhẹ ra rồi, nó không bình thường được.
Mà bây giờ
chỉ còn có giữ cái ý của mình phải làm việc để cho nó, tự cái cơ thể nó tự nó
quân bình lại bình thường, nó mới lấy lại cái hơi thở bình thường.
Còn nếu mà
chúng ta tập nhuần nhã trong đó thì chúng ta biết cái hơi thở bình thường chúng
ta ở mức nào rồi. Do vì vậy mà khi đó, gặp trường hợp đó chúng ta cần sử dụng
hơi thở bình thường và pháp hướng chúng ta nhắc vài ba lần thì chúng ta trở về
bình thường.
Và trở về
bình thường thì nó thư giãn toàn bộ, cái thân của chúng ta không còn rối loạn nữa,
bởi vì chính bây giờ chúng ta đang sống hơi thở bình thường thì cơ thể chúng ta
đâu có rối loạn!
Cho nên khi
mà chúng ta nắm được hơi thở bình thường là mạng sống chúng ta đã sống được,
còn nếu không nắm được hơi thở bình thường là mạng sống chúng ta như chỉ mành
treo chuông trong cái bước đi tu tập thiền định.
Cho nên Thầy
dạy các thầy tu tập kỹ cái điều này, nhưng mà các thầy thì quá vội vàng mà quên
rằng: Cái mạng sống của chúng ta là ở nơi hơi thở bình thường, chớ không phải ở
trong định đâu!
Đó thì hôm
nay Thầy nhắc vậy.
Và bây giờ
thì Minh Tông có ý gì góp với quý thầy để cho quý thầy thấy cái sự tu tập của
mình thêm có những cái kinh nghiệm tốt!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét